Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái - Chương 27. Chương 27 cường giả đoạt xá trọng sinh lưu, Minh lão thân phận (, cầu đánh giá) Huyền Huyễn: Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái. Trung Châu đại địa cộng phân bát vực, Trung Ương Thiên Vực đúng là bên trong phồn Những bộ phim hài hay nhất mọi thời đại của Trung Quốc khiến bạn cười không ngớt. Tân Vua Hài Kịch (2019), Đại Náo Thiên Trúc (2017), Kung Fu Yoga (2017), Mỹ Nhân Ngư (2016), Thám Tử Phố Tàu (2015), …. Chương 1: Thương tiếc mà chết daivuong Chương 2: Trở lại hồi nhỏ daivuong Chương 3: Một chiêu chế địch daivuong Chương 4: Ước chiến Lục Cảnh daivuong Chương 5: Nghịch thiên cải mệnh (thượng) daivuong Chương 6: Nghịch thiên cải mệnh (trung) daivuong Chương 7: Nghịch thiên cải mệnh (hạ) daivuong Chương 8: Kim Tháp thất kiều daivuong Tánh người trầm tĩnh, thận trọng, dè dặt, có lòng tự ái, trường thọ, trong đời ít gặp tai nạn, làm giàu chậm nhưng vững bền, gặp cảnh khó đến mấy cũng đầy đủ cương nghị, chịu đựng nổi mọi sự cực nhọc, đầy lòng bác ái; Ít nói nhưng hễ nói ra thì lời nói có đạo nghĩa và chân thật, lạc quan và rất tự tin nơi tài trí sẵn có của họ. Nguyễn Ái Quốc đặc biệt quan tâm tìm hiểu Cách mạng Tháng Mười Nga năm 1917. Người rút ra kết luận: "Trong thế giới bây giờ chỉ có cách mệnh Nga là đã thành công, và thành công đến nơi, nghĩa là dân chúng được hưởng cái hạnh phúc tự do, bình đẳng thật". Năm 1918 84. Kinh Madhurà. Như vầy tôi nghe. Một thời Tôn giả Mahakaccana (Ðại Ca-chiên-diên) trú ở Madhura, tại rừng Gunda. Vua Madhura Avantiputta được nghe như sau: "Sa-môn Mahakaccana trú ở Madhura, tại rừng Gunda. Tiếng đồn tốt đẹp sau đây được khởi lên về Tôn giả Kaccana: "Tôn giả là Các nhà khảo cổ Trung Quốc đã phát hiện ngôi mộ này nằm trên đỉnh chính của núi Bảo Sơn, Phúc Kiến. Trong lăng mộ có hai bia đá lần lượt ghi: Lăng mộ của Tề Thiên Đại Thánh và Thông Thiên Đại Thánh. Cwpw0. Editor Thùy Trâm Beta Bơ - Mẹ Từ vui mừng khôn xiết, định đi gọi Ôn Ngưng, nhưng Giang Thư lại nói "Quên đi, đã muộn rồi, đừng kêu cô ấy dậy." Anh cau mày, từ trước đến nay anh luôn là người đàn ông lạnh lùng ít nói nhưng giờ phút này lại cảm thấy nên dặn dò thêm vài câu "Vài ngày nữa, mẹ tôi sẽ đến Trung Quốc sinh sống một thời gian, không biết lại muốn quậy cái gì, bà cứ quan sát... Đừng để Ôn Ngưng bị bắt nạt là được, có gì thì cứ liên hệ với tôi. " Mẹ Từ gật đầu "Vâng, thưa cậu chủ." Chuyến xuất ngoại lần này của Giang Thư vô cùng bề bộn, phải kéo dài một thời gian. Nhiệt độ ở thành phố Hàn thay đổi đột ngột. Mùa đông đến rất nhanh, thời điểm khi rời đi, mọi người vẫn mặc áo ngắn tay. Vậy mà giờ đây, con đường đầy áo khoác đệm bông. Thậm chí vài ngày trước còn có tuyết. Ôn Ngưng mỗi ngày đều dậy sớm, rửa mặt xong liền ngoan ngoãn đi đến giúp mẹ Từ, không ồn ào náo loạn, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng chưa từng đề cập đến chuyện Giang Thư bao giờ sẽ về. Mẹ Từ có thể nhìn thấy sự nhớ nhung và mất mát trong lòng cô, dường như cô sợ người khác lo lắng nên không biểu hiện rõ ra điều đó, haiz, thật là hiểu chuyện đến đau lòng mà. Bà nhớ tới cuộc điện thoại của Giang Thư đêm đó, liền quay ra cười nói với Ôn Ngưng "Nếu phu nhân nhớ tiên sinh, thì có thể gọi điện cho cậu ấy." Tâm tư nhỏ của cô gái bị vạch trần, vành tai Ôn Ngưng đỏ bừng, có chút ngượng ngùng nói "Anh ấy hẳn là rất bận, con sợ quấy rầy anh ấy." Mẹ Từ đang rửa bát "Không có chuyện như vậy đâu, tiên sinh bận lâu như vậy, chắc hẳn là rất nhớ con." Ôn Ngưng lắng nghe, vội đáp lại "Vâng ạ" Cô trầm ngâm suy nghĩ, mẹ Từ là thế hệ lớn tuổi, bà luôn hi vọng cô và Giang Thư sẽ hạnh phúc, bà hiểu cô và cũng đã nói rất nhiều để an ủi cô. Nhưng từ lúc Giang Thư vắng mặt trong hôn lễ, Ôn Ngưng tự mình biết lời nói an ủi dù dễ nghe đến đâu cũng chỉ là lời an ủi mà thôi, không nên coi đó là thật. Giang Thư làm sao có thể nhớ cô. Do dự một lúc, rốt cuộc cô cũng không nhịn được, nghe mẹ Từ nói xong liền chạy vào đại sảnh, căng thẳng ngồi xuống thảm gần bàn cà phê, tay cầm điện thoại cố định, cẩn thận bấm hơn mười con số. Mặc dù không biết nên nói gì, nhưng cô nhớ Giang Thư cũng đã nhiều ngày như vậy, không trông mong anh về nhà, có thể nghe thấy giọng nói của anh đã là tốt rồi. Ở phía đối diện, âm thanh điện thoại vang lên, vẫn chưa ai nghe máy, cô gái nhỏ cong ngón tay cầm điện thoại, nhịp tim đập rộn ràng và bắt đầu hơi căng thẳng. Sự căng thẳng này đã theo cô hơn mười năm rồi kể từ khi cô lén chạy đến nhà chú trưởng thôn để gọi điện. Trong những lần đó, đã không biết bao nhiêu lần cô lấy hết can đảm gọi đến dãy số này, nhưng đều không nghe máy. Trong lòng tràn đầy mong đợi rồi cuối cùng lại thất vọng cô đơn, chỉ vài cuộc gọi nhỡ, khóe mắt cô gái khẽ rũ xuống, mím môi, nghe âm thanh tít tít đầu bên kia điện thoại liền ngượng ngùng cười cười, đem điện thoại đặt xuống. Anh ấy có lẽ rất bận rộn. Ôn Ngưng trở về phòng. Mọi thứ cứ như trở lại hôn lễ, cô bình tĩnh lại, suy nghĩ hồi lâu, không nhịn được tự giễu cười, dường như từ đầu đến cuối cô đều đang đợi anh về. Cô gái nhỏ lặng lẽ ngồi trong phòng một lúc sau đó nhanh chóng che đậy đi sự mất mát của mình. Sau đó, cô lấy những tờ báo vẫn còn giữ ở ngăn kéo của bàn trang điểm, trên các trang báo có rất nhiều dấu khoanh đỏ ở các mục thông báo tuyển dụng. Từ khi hiểu chuyện, cô đã phải chăm sóc cả gia đình, khi trẻ con của các nhà khác còn đang khóc lóc đòi kẹo ăn thì cô đã phải đứng lên chiếc ghế đẩu nhỏ để nấu ăn trên chiếc bếp lò còn cao hơn cô nửa cái đầu. Khi đã lớn hơn, cô phải đi làm thuê khắp nơi cho người khác, kiếm một số tiền nhỏ để trợ cấp cho gia đình và chữa bệnh cho ông nội. Cô chưa bao giờ có ý định dựa dẫm vào đàn ông sau khi kết hôn, sau vài tháng nghỉ ngơi nhàn rỗi, cô nên lấy lại tinh thần lúc trước. Cô gái nhỏ ngồi vào bàn tiếp tục xem qua thông tin tuyển dụng một cách nghiêm túc. Hơn nửa giờ sau, người làm đi đến gõ cửa, nói cô có điện thoại. Ôn Ngưng vui mừng khôn xiết, còn tưởng là Giang Thư, nhưng khi vừa nhấc máy lên, nghe thấy giọng nói đầu bên kia, vẻ mặt lập tức trở nên sợ hãi. Ở đầu kia điện thoại, giọng thím cô ầm ĩ và lạnh lùng vang lên "Bệnh của ông cháu không thể trì hoãn được nữa rồi, bác sĩ nói muốn phẫu thuật, cháu biết hoàn cảnh gia đình dì rồi đấy, chú dì không thể chi trả cho ca phẫu thuật đắt tiền như vậy được." Ý tứ của thím, cô hiểu rất rõ, ông nội đối với cô vô cùng tốt, nếu hồi nhỏ ông không đón cô về thì cô cũng đã chết trên đường từ lâu rồi "Thím cứ yên tâm, ông nội nhất định sẽ được phẫu thuật. Thím đợi cháu vài ngày nữa, cháu sẽ tìm cách giải quyết." Từ khi kết hôn với Giang Thư, tuy nói là không phải lo ăn lo ở, nhưng trong tay cô cũng không có nhiều tiền dư dả, số tiền ít ỏi kiếm được từ việc đi làm thêm đều được đổi thành thuốc chữa bệnh, bởi vậy cô thực sự không thể kiếm được số tiền phẫu thuật lớn như vậy trong một thời gian ngắn. Thím cô nghe xong lập tức thay đổi giọng nói, bắt đầu nói những câu chanh chua, mỉa mai "Nuôi cô bao năm thật uổng phí công sức? Nhfa họ Giang giàu có như vậy, gả cô quá đó ăn sung mặc sướng, hai tay không phải chạm nước vậy mà bảo cô bỏ một số tiền ít ỏi như vậy cũng không được? Giờ thì sao? Chúng tôi vất vả nuôi cô lớn để cô trả ơn thế này sao?!" Ôn Ngưng nhíu mày, đôi môi nhỏ hồng mím chặt, không nói lời nào. Từ lúc cô còn nhỏ đến khi trưởng thành chưa từng có ai nuôi dưỡng cũng chưa từng dựa dẫm vào ai, trong khoảng thời gian này việc ăn uống ngủ nghỉ đều do một tay Giang Thư chi trả, trong lòng cô cũng rất phiền muộn, chưa từng đề cập đến việc ngửa tay xin tiền Giang Thư như lời thím cô vừa nói. Tuy nhiên, bệnh tình của Ông nội thật sự không thể trì hoãn thêm. Đầu bên kia điện thoại tràn ngập âm thanh chơi mạt chược náo nhiệt, một người đàn bà ở bên kia thúc giục vài câu, thím cô bắt đầu mất kiên nhẫn, vội vàng nói "Dù sao tính mạng của ông nội đều nằm trong tay cô, tự mình nghĩ đi!" Nói xong bà ta liền cúp máy. Ôn Ngưng thở dài, cẩn thận nhìn lại mấy cái địa chỉ tuyển dụng khoanh tròn, gấp lại đàng hoàng bỏ vào ba lô, thay đổi quần áo sạch sẽ, đi ra khỏi Ngự Kiền Loan. Thành phố Hàn phồn hoa nhưng lại lạnh như băng, người bình thường ở thành phố khổng lồ này nhỏ như con kiến, Ôn Ngưng mới đến vẫn còn bỡ ngỡ chưa quen cuộc sống nơi đây, ở nơi đất khách quê người không có bạn bè thân thiết, tuổi cô còn trẻ lại thiếu kinh nghiệm, rất khó có thể tìm được việc làm. Liên tiếp nhiều ngày trôi qua, cô làm công việc bán thời gian là phát tờ rơi, hàng ngày đều đi sớm về muộn, rong ruổi qua hàng chục con phố lớn nhỏ trong thành phố Hàn, tất cả số tiền kiếm được đều cất vào thẻ, không tiêu một xu nào. Sang tuần thứ hai thì cô tìm được công việc dọn dẹp vệ sinh tại một văn phòng kinh doanh bất động sản, so với việc phát tờ rơi thì cũng tương đối ổn định hơn nhiều và thu nhập không đến nỗi tệ. Ôn Ninh làm việc hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng được một ngày nghỉ ngơi, ăn cơm trưa tại nhà. . Thấy cô ngày càng gầy đi, trong lòng mẹ Từ vô cùng xót xa, dù sao bà cũng chỉ là người làm trong nhà, ngày thường cô ra ngoài làm gì cũng không đến lượt bà hỏi. Nấu xong bữa trưa vô cùng phong phú, mẹ Từ liên tục gắp thức ăn vào bát của Ôn Ngưng "Cũng không biết phu nhân đã ăn gì ở bên ngoài trong nửa tháng qua, thật vất vả mới đem mặt bồi dưỡng lên chút ít thì chưa đến vài ngày lại gầy lại rồi." Ôn Ngưng nếm thử canh, mỉm cười làm cho bà yên lòng "Ở đấy chúng con đều có cơm hộp, mẹ Từ đừng lo lắng, ăn ngon lắm." Thực ra, cô chỉ là một nhân viên dọn dẹp nhỏ, cô cũng không quan tâm đến chuyện cơm nước, chưa kể đến cô cũng không có nhiều tiền trong tay, đồ ăn trưa thường là bánh hấp hoặc bánh khô với nước sôi. Hai người còn chưa kịp nói hết, cơm cũng mới ăn được một nửa, bên ngoài biệt thự, cách đó không xa tiếng gầm của một chiếc xe thể thao tiến đến dừng ngay trước sân. Lông mày Ôn Ngưng sáng lên nhìn mẹ Từ, chưa đợi bà nói cô đã nhanh chóng đặt đũa xuống, vui vẻ chạy ra ngoài. Vừa ra đến cửa, chân cô liền dừng lại, vẻ mặt hưng phấn bị kích động, nhìn chằm chằm chiếc Maserati màu hồng trước cửa, ngây người tại chỗ. Trên ghế lái của chiếc xe thể thao màu hồng, một cô gái trẻ ăn mặc khá thời trang và chói mắt, đeo kính râm cũng khó che giấu vẻ nuông chiều, cằm vểnh lên cao, nhìn kỹ, trông có chút giống với Giang Thư, đều là người đẹp mắt, tính tình bướng bỉnh. Vài giây sau, một chiếc xe bảo mẫu màu đen đi ngay theo sát. Hai vệ sĩ da đen cao lớn đẩy chiếc xe lăn đi ra. Người phụ nữ ngồi trên xe lăn tầm bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, cao quý và ưu nhã, mặc dù hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi nhưng bộ dáng vẫn lạnh lùng kiêu ngạo không hề thay đổi. Quản gia ở trước cửa vội vàng tiến lên mở cửa cúi đầu, mấy người bước vào hùng hổ, cô gái đeo kính râm nhìn Ôn Ngưng đang sững sờ tại chỗ, thản nhiên quát "Cô định đứng đấy khoanh tay à? Chẳng lẽ phải để tôi tự mình kéo hành lý? Cô là người mới sao?" Ôn Ngưng nghe vậy liền lập tức chạy tới hỗ trợ. Mẹ Từ đã đến chậm một bước, bà chạy đến chỗ Ôn Ngưng kéo vali "Tiểu thư đến rồi sao? Đã lâu không gặp lại tiểu thư, cô lại đẹp hơn rất nhiều." "Đây là phu nhân." Mẹ Từ vội vàng giới thiệu "Phu nhân, đây là tiểu thư trong nhà, là em gái của Giang thiếu, người ngồi xe lăn chính là mẹ của cậu ấy." Ôn Ngưng thoáng hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó liền nở nụ cười chào hỏi. Giang Mông Mông cũng ngạc nhiên không kém cô, dùng ngón tay kéo kính râm trên sống mũi xuống, nhìn Ôn Ngưng "Anh trai em thật bủn xỉn, đến cả quần áo đẹp cũng không nỡ mua cho chị. Em còn tưởng rằng đây là người làm trong nhà, xin lỗi." Ôn Ngưng xua tay "Không sao." "Oa, giọng nói này thật nhẹ nhàng. Hóa ra anh trai em thích kiểu này ..." Giang Mông Mông chớp mắt "Chị gái trông xinh thật. Tuy có kém hơn em một chút, nhưng chị ấy vẫn đẹp hơn mấy đứa con gái trang điểm. So với các thiên kim tiểu thư thì tốt hơn nhiều." Giang Mông Mông thở phào nhẹ nhõm, thì thào nói "Cũng may là anh em không lấy mấy đám... yêu ma quỷ quái kia." Hai mẹ con đã định cư ở nước ngoài nhiều năm, dự định sau khi về nước sẽ ở lại một thời gian. Giang Mông Mông là người không thể ngồi yên, cô nhóc có gia cảnh tốt, hơn nữa còn là con gái duy nhất trong của Giang gia, từ nhỏ đã được trưởng bối trong nhà nuông chiều. Cô nhóc cũng được chiều chuộng gần 20 năm, càng ngày càng mất kiểm soát. Chỉ có Giang Thư tính tình bá bạo mới có thể trị được cô nhóc. Nhưng bây giờ Giang Thư vẫn đang ở nước ngoài, Giang Minh Minh giống như chim bay ra khỏi lồng, ở trong biệt thự quậy tung hoành, coi trời bằng vung, cả ngày đi chơi ở quán bar, vũ trường đến sáng sớm, khi Ôn Ngưng dậy đi làm mới thấy tài xế đem cô trong trạng thái say xỉn trở về. Về sau lại cảm thấy đi một mình thật nhàm chán, không có ý nghĩa, liền nghĩ đến việc rủ Ôn Ngưng đi cùng, suốt ngày đuổi theo cô ấy, muốn đưa cô ấy ra ngoài tìm thú vui. Ở nước ngoài, Giang Thư nhận được tin tức trong nước, lập tức gọi cho Giang Mông Mông, lời nói đầy ý cảnh cáo "Anh không muốn quản lý em, nhưng đừng có dẫn chị dâu em đến mấy chỗ như vậy. Mẹ nó, đến rượu ông đây còn chưa để cô ấy chạm qua." Giang Mông Mông tức giận nói "Biết rồi, biết rồi" Trong lòng hơi sợ hãi Giang Thư, không dám không nghe lời cảnh cáo của anh, cũng không có gan mang Ôn Ngưng đi chơi. Cùng ngày, Giang Thư lập kế hoạch trở về nhà. Sáng hôm sau, ngay khi máy bay vừa hạ cánh, anh nhanh chóng lái xe trở lại Ngự Kiền Loan. Anh không biết chính mình đang gấp gáp cái gì, trong lòng có một sự mong chờ không thể giải thích được. Trước kia, mỗi lần tan ca anh lại thỉnh thoảng ghé qua Ngự Kiền Loan, bất kể là mấy giờ, ngay khi xe dừng trước cửa biệt thự, chỉ trong vài giây, anh đã có thể nhìn thấy Ôn Ngưng vui vẻ từ cửa chạy ra, mỉm cười cẩn thận chào mừng anh về nhà. Nhưng hôm nay lại không hề thấy bóng dáng cô. Anh chỉ nhìn thấy Giang Mông Mông đang đắp mặt nạ, mặt mũi bôi đầy vết đen đi chậm chạp trong biệt thự như một bóng ma, câu đầu tiên khi nhìn thấy anh là "Anh trai! Đưa cho em tấm thẻ đi. Gần đây, em chi tiêu nhiều hơn một chút." Giang Thư lạnh lùng liếc cô một cái, từ trong túi áo lấy ra chiếc ví, ném cho cô tấm thẻ. "Chị dâu của em đâu?" Giang Mông Mông mặt đắp mặt nạ, không biểu hiện ra gì, mơ hồ nói "A, anh nói Ngưng Ngưng à?" Ngưng Ngưng, so với anh còn thân thiết hơn... Giang Thư nhíu mày, liếc cô một cái, vẻ mặt không vui "Phải gọi là chị dâu." " Biết rồi, biết rồi." Giang Mông Mông vội vàng cất thẻ vào túi, sợ Giang Thư khó chịu sẽ cướp lại "Chị dâu ra ngoài đi làm, buổi sáng em gặp chị ấy thì tình cờ thấy tài xế đã đưa chị ấy đi rồi." "Đi làm?" Giang Mông Mông lơ đễnh nói "A, anh không biết?" Anh thực sự không biết. "Ở đâu?" "Ở phòng kinh doanh bất động sản gần Trường Sa, nhìn bảng hiệu, hình như là công ty nhà họ Giang của chúng ta, có lẽ là công ty nhỏ dưới trướng anh đấy." Giang Thư không định lên tầng, xoay người đi ra ngoài xe, gọi cho Nhậm Thiên Cao "Kiểm tra dự án bất động sản do Giang gia đứng tên ở Trường Sa, lát nữa tôi sẽ tới đó." Phòng kinh doanh của địa ốc Diệu Ninh lập tức tập hợp toàn bộ lãnh đạo cấp cao và cổ đông của dự án, những người lãnh đạo đều vô cùng khiếp sợ, không ai nghĩ rằng dự án nhỏ bé này lại có ngày có thể đón được giám đốc về trụ sở, lại còn đích thân tới tận nơi. Sự phấn khích đi kèm với sự hoảng sợ. Nhân viên dọn vệ sinh của văn phòng kinh doanh cũng được gọi đến để họp khẩn cấp, yêu cầu mọi thứ phải thật chỉn chu không có một hạt bụi, tùy thới đối phó việc kiểm tra, nếu như phát hiện một lỗi nào thì sẽ phải cuốn gói đi. Sau khi giải tán, một nhóm người không khỏi xì xào bàn tán. Người dọn dẹp bên cạnh hưng phấn nói "Không ngờ kiếp này người như tôi lại có thể gặp được vị đó." "Còn không phải sao, nghe nói lãnh đạo của chúng ta còn chưa nhìn thấy vị ấy đâu, cũng không biết hôm nay có chuyện gì, bọn họ lại có thể giá lâm tới miếu hoang của chúng ta." "Nghe nói vị ấy không chỉ có tiền mà còn có vẻ ngoài rất ưa nhìn. Em họ của tôi làm việc ở đấy nói cách đây vài tháng cô ấy đã gặp được một lần, anh ấy đẹp trai kinh khủng." Ôn Ngưng cầm lấy dụng cụ lau nhà, cô còn chưa kịp nói gì, người bên cạnh đã chọc cô "Này sao cô lại bình tĩnh như vậy." Ôn Ngưng ngượng ngùng cười cười "Tôi cũng không biết nữa." "Khụ khụ, cô chưa bao giờ nghe nói về thái tử của chúng ta có đúng không?" Ôn Ngưng lắc đầu, bị người bên cạnh kéo qua, cô ấy chỉ vào tòa nhà bất động sản khổng lồ trước mặt "Nhìn cái này, còn nữa, lại đây." Cô gái nọ dường như cảm thấy còn chưa đủ, liền đưa Ôn Ninh đến tòa nhà bán hàng. Ở phía trước cột quảng cáo trong Tiền sảnh, chỉ vào bản đồ Thành phố Hàn bên cạnh, "Cái này, cái này, cái này." Editor Nguyễn NghiBeta Bánh- Thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt đã gần đến cuối năm, công việc của tập đoàn ở trong và ngoài nước cũng nhiều hơn, mỗi ngày Giang Thư đều đi sớm về khuya, cơm trưa đều do mẹ Từ làm rồi đưa đến công ty. Ôn Ngưng ngoan ngoãn ở nhà, vừa đưa Giang Mông Mông đi học vừa chăm sóc mẹ của Giang Thư. Bà Giang tên thật là Thẩm Quân Nghi, ngày xưa, bà cũng là một người đẹp nổi tiếng trong giới tiểu thư ở thành phố Hàn, bà vốn kiêu ngạo, lạnh lùng, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp. Năm đó, người giàu có theo đuổi bà tính ra phải xếp hàng hơn mười dặm. Về sau, bà gả cho một người môn đăng hộ đối lại có hôn ước từ bé là cha của Giang Thư - Giang Kiến Xuyên, vài năm sau đã sinh ra Giang Thư. Hai người trở thành một cặp vợ chồng ân ái, hạnh phúc, luôn là hình mẫu gia đình điển hình trong các cuộc bàn tán của mọi người. Nhưng sau đó, nhà họ Giang xảy ra biến cố lớn, hai vợ chồng ngày càng xa cách, tính tình của Thẩm Quân Nghi cũng thay đổi không ít, cảm xúc lên xuống thất thường, tính tình cũng không được tốt nữa, người hầu chăm sóc bà cứ thay đổi liên tục, không ai làm lâu dài, phần lớn đều do không chịu nổi tính tình của bà. Đến cả cô con gái Giang Mông Mông cũng hết cách, nhưng đối với tính tình dịu dàng của Ôn Ngưng lại rất phù hợp với bà. Trong thời gian bà về nước ở lại Ngự Kiền Loan, chỉ có Ôn Ngưng mới có thể làm dịu đi tính nóng nảy của bà. Rất nhiều lúc Giang Kiến Xuyên muốn đến Ngự Kiền Loan thăm vợ của mình nhưng luôn bị vẻ mặt lạnh lùng của Giang Thư ngăn cản. Ông thật sự đấu không lại đứa con này, vừa hay hôm qua Giang Thư đi công tác ở Lâm thị, Giang Kiến Xuyên lập tức đến Ngự Kiền Loan, ông muốn đưa Thẩm Quân Nghi về nhà, dù sao cũng sắp phải mừng lễ đón năm mới, hai vợ chồng cũng nên sum họp với nhau. Cũng may tính của Thẩm Quân Nghi cứng rắn, dù cho Giang Kiến Xuyên nói như thế nào bà cũng không muốn cùng ông trở về. Giang Thư biết được tin này, trưa ngày hôm sau mau chóng trở về nhà. Xe vừa đậu ở trước sân, ngay lập tức nhìn thấy Ôn Ngưng ôm chó con đi ra đón anh, cô nhóc này mới vài ngày không gặp anh đã rất nhớ, trên mặt tỏ rõ sự vui mừng chạy về phía anh. Giang Thư thuận tay kéo kéo cà vạt, vẻ mặt hơi giận "Tại sao cho Giang Kiến Xuyên vào đây?" "...hửm?" Ôn Ngưng giật mình, "Ông ấy là cha anh mà..." "Về sau không có sự cho phép của tôi đừng tùy tiện cho người đi vào." Ôn Ngưng cắn môi, vội rụt rè mà gật đầu. Trong lòng anh có chút buồn phiền, vượt qua Ôn Ngưng, lập tức đi lên lầu ba. Ôn Ngưng không dám đi cùng, ôm chú chó đứng yên ở trong hoa viên. Mỗi lần về nhà, tâm tình của Giang Thư đều không được tốt, luôn có thói quen nhốt bản thân mình trong phòng kia, mở ảnh hồi xưa ra nhìn chăm chú. Chẳng qua là hôm nay vừa vào cửa, tất cả đều nghĩ đến cảnh tưởng mấy tháng trước khi anh tức giận với Ôn Ngưng, ép cô kí vào giấy ly hôn. Giấy ly hôn được để lại ở trên bàn, nơi dễ nhìn thấy nhất, ban đầu Giang Thư không dám kí, chỉ nhìn chằm chằm vào cuối tờ giấy nơi có chữ kí của Ôn Ngưng, càng nhìn thì chân mày trên mặt càng nhăn sâu hơn, sau đó một tay lấy tờ giấy bỏ vào ngăn kéo khóa lại, không muốn nhìn thấy nữa. Anh cầm gói thuốc lá đi đến phía cửa sổ. Trước đây, Ngự Kiền Loan luôn yên tĩnh không hề có sức sống. Mỗi lần anh quay về đứng ở đây chỉ có thể hút thuốc liên tục. Nhưng hôm nay, anh vừa về tới liền có thể nghe được trong sân ở lầu dưới có âm thanh Ôn Ngưng vụng về cùng chó con đùa giỡn, những ấn tượng của Giang Thư về quá khứ hoàn toàn bị xóa bỏ, ánh mắt theo bản năng đuổi theo bóng dáng của Ôn Ngưng. Chú chó chân ngắn chạy trốn, cô thì cười ngây thơ, quả nhiên là dáng vẻ của một cô gái ở độ tuổi đẹp nhất, chỉ là mỗi lần đối diện với anh, cô luôn cẩn thận, Giang Thư giật mình, nhìn đến thất thần. Chó con được nuôi dưỡng ở Ngự Kiền Loan đã mấy tháng, luôn theo bên Ôn Ngưng, bây giờ lại phát điên, hướng đến Ôn Ngưng sủa hai tiếng liền nhào đến. Trái tim Giang Thư đột nhiên thắt lại, hai tay cứ thế nắm chặt, ngay cả tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay cũng không có phản ứng, xoay người vội vã chạy xuống lầu dưới. Lần đầu tiên anh hận biệt thự quá lớn, chạy một lúc mới đến cửa sảnh lầu một, chỉ thấy chó của Ôn Ngưng nhào vào lòng cô, ngoan ngoãn cọ cọ, một người, một chó nhìn qua cực kì ấm áp. Giang Thư nhẹ nhàng thở ra, nhếch môi tự giễu, thì ra là đùa giỡn, cũng không biết vừa rồi anh rốt cuộc khẩn trương như vậy là vì điều gì. Ôn Ngưng đang cùng chó chơi đùa vui vẻ, nhìn thấy Giang Thư đứng trước cửa, liền thu lại nụ cười, trở về với vẻ cẩn thận như bình thường. Anh dương dương tự đắc đi đến trước mặt cô, đưa tay véo hai má mềm mại của cô "Sợ tôi?" Ôn Ngưng không hé răng, chỉ ôm chặt con chó trong ngực. Giang Thư không giải thích, một tay bế con chó trong lòng cô để sang một bên, sau đó lôi cô đi lên lầu "Đi giúp tôi một lát, đừng có hàng ngày chỉ biết chơi đùa cùng động vật." *** Tầng cao nhất gần biển có bể bơi nhiệt độ ổn định phục vụ mọi thời tiết, Giang Thư muốn thả lỏng liền nhảy xuống, bơi qua bơi lại vài lần. Một thời gian trước, Giang Mông Mông quay trở về lừa lấy tiền tiêu vặt của anh trai mình, đã nảy ra "ý xấu" tặng cho Ôn Ngưng mấy bộ đồ bơi gợi cảm, không ngờ Giang Thư lại phát hiện trong góc phòng cất quần áo, trong lòng ngứa ngáy, cuối cùng hôm nay ép cô mặc. Giang Thư ở trong nước bơi vài vòng, Ôn Ngưng bọc khăn tắm đỏ mặt, lúng túng ngồi cách xa bể bơi nhìn anh. Anh từ trong nước ngoi lên, mái tóc đen ngắn nhỏ giọt nước, chảy qua xương quai xanh góc cạnh, có chút hoang dã. "Lại đây." Ôn Ngưng lắc đầu. "Muốn tôi đi lên bắt cô sao?" Ôn Ngưng "Tôi sợ nước..." Cũng sợ anh. Ôn Ngưng thật sự rất sợ nước, rất nhiều kí ức kinh khủng khi cô còn nhỏ đều liên quan đến nước. Ban đầu, dì thường đánh và mắng cô, cô bị thương nên làm việc nhà chậm trễ. Sau này chỉ cần cô không làm theo ý dì là sẽ bị bắt lại dúi đầu vào bồn nước, cảm giác ngột ngạt vẫn còn nguyên trong cơn ác mộng hằng đêm. Giang Thư không nhìn ra sự sợ hãi của cô, theo thói quen ra lệnh một lần nữa "Lại đây." Ôn Ngưng cắn môi dưới, hít sâu một hơi, cố lấy thật nhiều dũng khí mới đi đến thành bể bơi. "Đừng khoác khăn tắm, nhiệt độ ổn định nên không lạnh." Trên mặt anh mang theo ý cười xấu xa, "Tôi sẽ không chạm vào người cô." Ôn Ngưng ma sát cọ cọ, không nghĩ đến giây tiếp theo liền bị Giang Thư nắm mắt cá chân kéo vào trong bể bơi. Một cú đạp trống không, cảm giác sợ hãi ăn mòn tất cả kiên cường của cô, cảm giác ngột ngạt hít thở không thông lập tức tràn vào lồng ngực, cô từ từ nhắm chặt hai mắt bám chặt vào Giang Thư, trong hô hấp đều mang sự run rẩy "Giang Thư, em sợ..." Anh không nghĩ tới Ôn Ngưng có thể bị dọa như thế này, cảm thấy hơi đau lòng, vội nâng cô lên bơi về bờ, bàn tay to ở phía sau lưng vỗ nhẹ "Đừng sợ, tại sao lại thiếu can đảm như vậy hả? Tôi ở đây, không có gì phải sợ cả." Ôm cô trở lại bờ biển, Ôn Ngưng còn chưa hồi phục tinh thần, vẫn còn sợ hãi, Giang Thư hiếm khi nhẹ giọng cũng không có tác dụng, thuận tay lấy khăn trên ghế tựa lau cho cô. Nhưng mà chỉ động tay lau một hồi, anh đã cau mày, mắt nhìn chằm chằm các vết sẹo lớn nhỏ trên người Ôn Ngưng. Dễ nhận ra những vết sẹo này đều do bị thương đã lâu, hai người tuy rằng đã làm nhiều lần, toàn thân cô anh đều đã chạm qua, nhưng phần lớn đều là ở trong phòng thiếu ánh sáng. Làn da Ôn Ngưng trắng nõn, vết sẹo hồng hồng, trừ khi nhìn kỹ mới thấy. Trước đây anh chưa từng nhìn kỹ, nên không phát hiện được những thứ này. "Vì sao lại có vết thương này?" Ôn Ngưng vẫn còn đang sợ hãi, nghe xong lời này liền kéo khăn tắm qua để che vết sẹo "Không có chuyện gì." "Nói tôi nghe." Cô nhỏ giọng né tránh "Anh đừng nhìn, không đẹp..." Ánh mắt thâm sâu của Giang Thư nhìn cô rất lâu, ít khi anh không độc đoán mà hỏi, chỉ ôm người trở về phòng ngủ. Ôn Ngưng bị hoảng sợ, tinh thần không được tốt, tùy ý tắm xong liền ôm chăn ngủ mê man. Giang Thư cẩn thận kiểm tra lại những vết thương cũ trên người cô, rồi gọi điện cho Nhậm Thiên Cao "Điều tra tất cả những chuyện trước đây trong cuộc sống của Ôn Ngưng cho tôi." *** Sau lần Ôn Ngưng bị dọa sợ ở bể bơi, cô đã bị ốm. Giang Thư hiếm khi dịu dàng, ngoại trừ mỗi ngày nhìn chằm chằm cô uống thuốc, cũng không có đụng chạm tới cô. Năm mới đang đến gần, công việc ở công ty của Giang Thư ngày một nhiều hơn, đôi khi anh quá bận rộn nên cùng không có thời gian về nhà. Ôn Ngưng đã nhiều ngày không gặp được anh. Buổi tối khi đi tắm, cô vô tình nhìn thấy vết sẹo mờ nhạt trên người mình, nhớ lại vẻ mặt ngày hôm đó của Giang Thư bên hồ bơi khi nhìn thấy nó. Anh chắc là không thích, vì vậy ngay cả trở về nhà anh cũng không muốn... Ngày hôm sau, trong nhà mẹ Từ có chuyện nên Ôn Ngưng xin nghỉ, thức ăn cô có thể nấu nên không thành vấn đề, nhưng mà Giang Thư thì... Ôn Ngưng tập trung suy nghĩ, dự định sẽ tự mình đi đưa cơm một chuyến. Sau một buổi sáng bận rộn trong phòng bếp, cô nấu vài món bình thường Giang Thư thích ăn, cho vào hộp cơm tinh xảo đóng gói cẩn thận, rồi vội vàng đến công ty anh. Cô chưa đến đó bao giờ, đây là lần đầu tiên, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi đến cô vẫn bị bất ngờ trước phong thái hoành tráng từ trong ra ngoài của tập đoàn. Trước đây đều là mẹ Từ đến, nhân viên lễ tân chưa từng thấy qua Ôn Ngưng đành phải lễ phép xin lỗi "Cô có hẹn trước không? Nếu không có hẹn trước thì không thể gặp Chủ tịch Giang được." Ôn Ngưng lắc đầu. Lễ tân "Tôi thật sự xin lỗi, với lại buổi sáng Chủ tịch Giang đã đến khu bất động sản ven biển ở phía bắc thành phố, có lẽ đến trưa mới quay về." Ôn Ngưng nói"Ừm", không dám làm cô khó xử, lại hỏi "Vậy tôi ở đại sảnh chờ được không?" Lễ tân mỉm cười "Mời cô tự nhiên." Ôn Ngưng ngồi ở đại sảnh đợi hơn hai giờ, Giang Thư cuối cùng cũng từ cổng công ty bước vào, xung quanh là một nhóm giám đốc cấp cao, mỗi người đều mang vẻ mặt lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác xa cách. Ôn Ngưng do dự thật lâu cũng không dám bước tới, chỉ có thể nhìn Giang Thư đi vào thang máy rồi biến mất trong tầm mắt. Vài phút sau, một cô gái trang điểm tinh tế, đi giày cao gót đến trước quầy lễ tân. Nhân viên quầy lễ tân lập tức nở nụ cười "Chào cô Trần." "Ừm, tôi tìm chủ tịch Giang, tôi vừa mới trở về nên không có nói trước." Lễ tân không để bụng "Không sao, cô không cần hẹn trước." Ôn Ngưng nghe thấy trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, vội vàng bước tới gần, nữ nhân quay đầu liếc mắt nhìn "Đây là ...?" Lễ tân "Cô ấy tìm chủ tịch Giang, nhưng không hẹn trước." Cô gái cười thầm, trong tiếng cười có chút khinh thường "Có nhiều người tìm chủ tịch Giang như vậy sao." Ôn Ngưng "Tôi tới đây để đưa cơm trưa cho anh ấy." "Ồ, tôi nhớ trước đây là mẹ Từ đưa tới?" Cô gái liếc nhìn hộp giữ ấm trong tay cô, "Tại sao anh lại đổi người trông trẻ đưa đến? Đưa đây đi, tôi mang lên giúp cô, cô trở về đi." Cô ta lấy đồ ăn trong tay Ôn Ngưng, xoay người đi tới văn phòng chủ tịch. Nhân viên lễ tân nhìn ra Ôn Ngưng muốn hỏi điều gì đấy "Tôi không có cách, chúng tôi nào dám ngăn cản cô Trần, người có thân phận không cần hẹn trước đều có thể đi lên trên đó." Trong lời nói của cô ta có chứa ẩn ý mơ hồ, khiến Ôn Ngưng có chút buồn bực, cô không có hẹn trước nên ngay cả chồng mình cũng không được nhưng những người phụ nữ khác thì có thể. Văn phòng chủ tịch, Giang Thư vừa kết thúc một cuộc họp nhỏ. Nhậm Thiên Cao "Chủ tịch Giang, cô Trần đang đợi anh ở văn phòng." "Cô Trần?" Giang Thư hoàn toàn không nhớ ra một người như vậy. "Em gái của chủ tịch Trần, trước đây ông cụ Giang đã nhờ anh chăm sóc cô ấy...." Giang Thư giễu cợt "Đuổi cho cô ta về đi, mẹ nó, không phải người nào cũng cho vào, tôi ngại bẩn." Trần Tuệ lúc đến rất kiêu ngạo, ngay cả mặt Giang Thư cũng chưa được nhìn thấy liền bị đuổi về. Nhậm Thiên Cao đặt hộp giữ ấm trước mặt Giang Thư, Giang Thư nếm thử vài ngụm, nhướng mày, đây không phải là tay nghề của mẹ Từ. Nhưng có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, giống như hương vị của ký ức sâu thẳm. *** Liên tiếp mấy ngay nay, Ôn Ngưng luôn thất hồn lạc phách, Giang Mông Mông phát hiện có điểm kỳ lạ nên hỏi cô "Chị dâu, làm sao vậy? Chị cùng anh trai cãi nhau à?" "Không có." Giang Mông Mông lấy kinh nghiệm của bản thân làm ví dụ để thuyết phục cô "Không cần thiết, tranh cãi với anh ấy chính là gặp rắc rối về tiền bạc. Thật không đáng. Đàn ông ấy mà, dỗ một tí là được." Ôn Ngưng không quan tâm đến tiền bạc, cô quan tâm anh "Làm sao để dỗ đây?" "Sắp đến sinh nhật anh ấy rồi." "Chị biết, nhưng chị không biết nên tặng anh ấy cái gì." Cô đã sớm ghi nhớ ngày này từ lâu rồi, nhưng mà Giang Thư là loại đàn ông ngậm thìa vàng, cô chỉ biết anh có tiền, cũng không biết nên tặng cái gì mà anh ấy thích. Giang Mông Mông nháy mắt, "Tặng chị nha, chị đem chính mình gói kĩ lưỡng lại buộc thêm cái nơ con bướm, giấu ở trên giường của anh ấy. Anh của em nhất định sẽ thích." Ôn Ngưng ngượng ngùng trừng mắt nhìn cô "Mông Mông!" Tháng Giêng có tuyết rơi dày đặc ở thành phố Hàn, Ôn Ngưng mặc một chiếc áo khoác lông thật dày đi mua quà sinh nhật cho Giang Thư. Một mình đi dạo quanh vài trung tâm mua sắm, hoặc là cô không thích hoặc là cô không có đủ tiền để mua. Khi đi ngang qua khu trượt tuyết dành cho trẻ em phía sau trung tâm mua sắm, cô thấy rất nhiều người chen chúc bên trong và ngoài nơi đó. Hỏi xong mới biết được rằng bên trong đang ghi hình cho một chương trình tạp kỹ trên đài truyền hình tỉnh, giải nhất là một chiếc tủ lạnh hơn tệ. Mùa đông không có ai tặng tủ lạnh, nhưng mà dự thi miễn phí, lại có thể được lên TV nên vẫn có rất nhiều người tham gia chung vui. Việc kiểm soát trên sân băng khác với trên nước, sân băng rất dễ ngã, chỉ cần bạn đứng dậy được và tiếp tục lao vào là coi như thử thách thành công, tuy nhiên thời tiết lạnh giá, ít người chịu được ngã, sau một buổi sáng hoạt động thì ít người thử thách thành công. Nhưng mà hơn nhân dân tệ là một số tiền rất lớn đối với Ôn Ngưng, nếu giành được thì có thể mua một món quà sinh nhật tốt hơn cho Giang Thư. Cô vội vàng đăng ký, khi bước lên đường đua mà vẫn còn rất hồi hộp. Con đường băng dài và mức độ phức tạp, Ôn Ngưng đã ngã xuống rất nhiều lần trên mặt băng, nhưng lần nào cô cũng có thể mỉm cười đứng lên rồi tiếp tục. Đạo diễn tinh ý phát hiện ra rằng trong những tấm ảnh chụp có khuôn mặt “Anh Giang Thứ, anh đừng sợ, Ngưng Ngưng theo anh…”Năm 8 tuổi, Ngưng Ngưng từng hứa như thế với một người con trai mình tình cờ cứu được trên núi. Họ hẹn ước sẽ ở bên nhau. Giang Thứ vào năm 16 tuổi hứa sẽ đưa Ngưng Ngưng đi khỏi nơi này, tránh xa đòn roi của những người họ hàng độc ác. Nhưng ngày mà Giang Thứ được giải thoát khỏi bọn bắt cóc, cô bé 8 tuổi mà mình đã nguyện lòng bảo bọc lại không còn ở đấy...… Mười hai năm sau, Giang Thứ vì đền ơn cứu mạng mà thực hiện lời hứa cưới một cô gái mình không yêu về làm vợ. Ôn Ngưng vì thế trở thành vợ của Giang Thứ trong một đám cưới mà chú rể đến xuất hiện còn không thèm đến. Nhưng thế thì đã sao chứ? Rốt cuộc Ngưng Ngưng cũng tìm được anh Giang Thứ rồi! Rốt cuộc sau hai lần cứu mạng anh, Ngưng Ngưng cũng được ở bên cạnh anh như lời hứa hẹn năm xưa… … Chỉ là… Anh Giang Thứ đã không còn là anh trai của ngày xưa… anh không nhớ ra Ngưng Ngưng! Anh không cần Ngưng Ngưng! … Thế thì có sao? Ngưng Ngưng yêu anh và nguyện đời này mãi ở bên cạnh anh...Ôn Ngưng thật sự làm được. Dù anh có thể bỏ rơi cô bất kỳ lúc nào chỉ vì một cuộc điện thoại; dù anh có thể bận việc xuyên đêm không về nhà; dù anh có thể dùng cô để thoả mãn dục vọng, rồi tàn nhẫn nói với cô không quen có người ngủ bên cạnh; dù trong lòng anh luôn có hình bóng của một người con gái khác, thì cô vẫn luôn dịu dàng và tìm mọi cách làm anh hài lòng. Ánh mắt cô vẫn dõi về phía anh, dù là trong đêm tối, trên chiếc sofa cạnh giường anh, hay là đằng sau lưng khi bước chân anh bỏ lại cô ở phía sau...Cô những tưởng chỉ cần được ở bên cạnh anh, thế là đủ. Nhưng mà, khi tình yêu mỗi lúc một lớn, con người ta lại sẽ càng muốn nhiều hơn và lại càng dễ bị chính tình yêu đấy tổn thương đến trí mạng. Và Ôn Ngưng cũng thế. Rốt cuộc tình yêu vốn đã thành tín ngưỡng và cố chấp trong lòng cô suốt 12 năm vẫn không thể thắng được sự thật trần trụi tình yêu chỉ tồn tại khi nó đến từ hai phía. Nếu không, đó chỉ là một sự tra tấn và giày vò. Đêm giao thừa đầu tiên sau khi kết hôn cũng là lúc Ôn Ngưng nói “Giang Thứ chúng ta vẫn nên ly hôn đi”.… Cũng là lần đầu tiên Giang Thứ, dù miệng bảo “ăn chút đau khổ thì sẽ nhớ lâu, chịu không nổi nữa thì sẽ tự biết về nhà”... nhưng lại thức suốt đêm cầm ô che chắn cho một cô gái giữa trời mưa lạnh lẽo… Lần đầu tiên, dù không thể kìm nén tính khí kiêu ngạo của bản thân mà để cô đi, nhưng lại đuổi theo sau, rồi lại chẳng dám dỗ người quay về…Đêm mưa hôm ấy chứng kiến sự chấm dứt một tình yêu hèn mọn kéo dài 12 năm cô dành cho Giang Thứ. Đồng thời cũng mở ra một hành trình truy thê dài đăng đẳng của Giang tổng. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAvelandMột trăm chương truyện thì hành trình truy thê phải kéo dài đến ⅔. Dài hơi nhỉ? Hẳn một bộ phận người đọc sẽ cảm thấy mệt mỏi và ngao ngán với sự “cứng đầu” của nữ chính. Thậm chí đôi lúc giữa trang truyện, mình cũng thầm nghĩ ngoài đời chắc chả ai kiên nhẫn được như anh và chắc cũng chả có chị nữ chính nào “tàn nhẫn” được đến thế. Nhưng, ngần ấy thời gian mới là đủ cho sự trưởng thành của hai tâm hồn, để cho họ có thể dẹp bỏ sự tự ti và kiêu ngạo mà thật sự yêu thương nhau bằng một tình yêu bình đẳng. Ôn Ngưng dù từ đầu chí cuối chỉ yêu một mình Giang Thứ nhưng đó lại là một tình yêu có xuất phát điểm quá tiêu cực. Cô yêu anh nhưng lại tâm niệm rằng dù anh không yêu cô cũng không sao. Chính vì sự yếu đuối mà cô cứ nghĩ là vị tha đấy đã nuôi dưỡng sự ích kỷ của Giang Thứ chỉ biết đòi hỏi và hưởng thụ sự ngoan ngoãn và phục tùng từ phía cô. Mãi cho đến khi cô nhận ra tình yêu đơn phương sẽ không có kết quả, những cố gắng ấy sẽ chẳng đi đến đâu thì những tổn thương anh gây ra cho cô đã tạo thành bóng ma tâm lý và một rào cản quá lớn để cô có thể tin được những việc Giang Thứ làm cho cô là tình yêu chứ không phải là một thói quen, hay cảm giác muốn chinh phục. Thế là thay vì lắng nghe con tim, cô lại phải cố dùng lý trí để ép mình rời xa anh, phủ nhận mọi cố gắng của anh. Còn Giang Thứ, anh khác hẳn với đại đa số nam chính bị ép hôn. Anh dù nghĩ mình không yêu cô gái này nhưng ngay từ đầu lại vì lý do nào đấy si mê và hưởng thụ cảm giác ở bên cô. Tiếc thay anh lại xem sự dịu dàng và ấm áp của cô là chuyện đương nhiên. Cho đến khi mối quan hệ chông chênh của họ bị đạp đổ triệt để bằng sự vô tâm của bản thân anh, bằng sự tự vệ của Ôn Ngưng và bằng những hiểu lầm liên tiếp nhau…Thì cũng có làm sao? Anh phụ cô thì anh sẽ tự mình dỗ cô trở cuộc ở cuối con đường truy thê cũng là ánh sáng của hạnh phúc. Nhưng ở đoạn cuối con đường lại luôn có những bất ngờ…… Một trận động đất xảy ra, Giang Thứ ngược dòng người quay trở về để cứu Ôn Ngưng trong đống đổ nát… … Tỉnh lại sau cơn hôn mê, anh nhìn thấy cô gái nhỏ xinh ấy đang tựa trên ngực mình, cảm giác thật ấm áp biết bao…Rốt cuộc anh cũng tỉnh lại, “Anh Giang Thứ”...… Nhưng vì sao anh không gọi cô là Ngưng Ngưng như mọi khi… liệu anh có một lần nữa quên mất Ngưng Ngưng không? Liệu họ có tiếp tục bỏ lỡ nhau?Điều gì chờ đợi họ sau 12 năm dài lạc mất nhau và nửa năm mơ mơ hồ hồ giày vò nhau? Mời mọi người cùng nhảy hố để theo chân Ôn Ngưng ngược nam chính và cùng họ… ngược độc giả.“Mệnh trung thiên ái”i là một câu chuyện kể về hành trình truy thê vất vả của Giang tổng với cô vợ bé nhỏ Ôn Ngưng. Bên cạnh những tình tiết ngược nam và cẩu lương ngược độc giả thì còn đi kèm với yếu tố showbiz. Truyện phân tích tâm lý các nhân vật khá sâu sắc, lại không gây quá nhiều ức chế cho độc giả vì không có tuyến nhân vật xấu hoàn toàn. Những rào cản trên con đường truy thê của Giang Thứ hầu như phát xuất từ tàn dư của tự ti và hiểu lầm từ phía Ôn Ngưng. Nữ phụ bạch liên hoa thì não phẳng đến buồn cười, vừa lên đài đã dễ dàng bị hạ nên mọi người cứ yên tâm nhảy hố, đặc biệt là các bạn thích thể loại trước ngược nữ, sau ngược nam ra, truyện còn đề cập đến một cặp đôi khác cùng hệ liệt Lương Tri và Phó Kính Thâm - nam nữ chính trong bộ khác của tác giả, mọi người có thể thử xem “ Trích từ truyện.*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạCre Google/Huaban Tên truyện Mệnh Trung Thiên Ái. Tác giả Cửu Châu Tinh. Thể loại Ngôn tình, Hiện đại, Showbiz, HE, Ngọt sủng, Hào môn thế gia. Văn án Tặng các tình yêu nhỏ một câu chuyện ấm áp trong mùa Giáng Sinh lạnh giá nè ❤ Mong tất cả chúng ta đều có một mùa Giáng Sinh an lành. ❤ Giới thiệu Năm Ôn Ngưng hai mươi tuổi thì bị đón về nhà họ Giang ở Hàn Thành thực hiện hôn ước. Sau khi kết hôn chỉ biết hèn mọn lấy lòng Giang Thứ cả nửa năm, kết quả cũng không thể sưởi ấm trái tim anh. Đêm cô rời đi, mưa to gió lớn, cô gái nhỏ ôm chân cuộn tròn trên cái ghế lạnh như băng, khuôn mặt nhỏ bé cũng bị đông đến mức tái nhợt. Trong một chiếc xe cách đó không xa, trợ lý thấp thỏm mở miệng “Giang tổng, chúng ta đón phu nhân trở về đi?” Người đàn ông lạnh lùng nhếch môi, nhắm mắt nghỉ ngơi “Ăn chút đau khổ thì sẽ nhớ lâu, chịu không nổi nữa thì sẽ tự biết về nhà.” Đây là lần đầu tiên Giang Thứ không dự đoán được. Sau đêm đó, ngay cả giọng nói của cô anh cũng không còn nghe thấy nữa. Mấy tuần sau. Giang Thứ nhận được tin tức em gái gây chuyện ở quán bar, bị gọi về bắt đưa tiền bảo lãnh. Người đàn ông không thèm quan tâm “Đừng thả ra, nhốt lại đi.” Giang Mông Mông nghe được thì vội kêu “Anh! Chị dâu nhỏ của em cũng ở đây! Bị nhốt chung với em đó! Cứu bọn em với!” Giang Thứ ngồi bật dậy “Em đưa cho cô ấy nói chuyện cho anh.” Ôn Ngưng ngoảnh mặt đi “Không nói.” Giọng nói của người đàn ông khàn đi trong chớp mắt “Chờ anh, anh tới ngay lập tức.” [2] Về sau, Thái Tử gia Hàn Thành hạ mình tham gia chương trình gameshow yêu đương, Ôn Ngưng bị bắt làm cộng sự. Nam diễn viên đến gần Ôn Ngưng, ánh mắt của Giang Thứ sâu xa, xém chút nữa là viết hết dục vọng chiếm hữu lên mặt. Lại bị antifan mắng thành —— “Giang tổng chán muốn chết, suốt quá trình đều trưng mặt than, hận không thể phong sát Ôn Ngưng để bỏ chạy lấy người” Đêm đó, đoạn ghi âm bí mật trong chương trình được đẩy lên hot search. Giọng của người đàn ông hơi trầm lại “Ngưng Ngưng, em là của anh.” Ôn Ngưng “Tôi đã sớm không còn là của anh nữa.” Tất cả cộng đồng mạng đều đang chờ người đàn ông bạc tình này tức giận. Lại nghe thấy một tiếng than nhẹ của anh, tiếng cười dịu dàng mang theo sự cưng chiều “Vậy anh là của em.” Tặng các tình yêu nhỏ một câu chuyện ấm áp trong mùa Giáng Sinh lạnh giá nè <3 Mong tất cả chúng ta đều có một mùa Giáng Sinh an lành. <3 Giới thiệu[1]Năm Ôn Ngưng hai mươi tuổi thì bị đón về nhà họ Giang ở Hàn Thành thực hiện hôn khi kết hôn chỉ biết hèn mọn lấy lòng Giang Thứ cả nửa năm, kết quả cũng không thể sưởi ấm trái tim cô rời đi, mưa to gió lớn, cô gái nhỏ ôm chân cuộn tròn trên cái ghế lạnh như băng, khuôn mặt nhỏ bé cũng bị đông đến mức tái một chiếc xe cách đó không xa, trợ lý thấp thỏm mở miệng “Giang tổng, chúng ta đón phu nhân trở về đi?”Người đàn ông lạnh lùng nhếch môi, nhắm mắt nghỉ ngơi “Ăn chút đau khổ thì sẽ nhớ lâu, chịu không nổi nữa thì sẽ tự biết về nhà.”Đây là lần đầu tiên Giang Thứ không dự đoán được. Sau đêm đó, ngay cả giọng nói của cô anh cũng không còn nghe thấy tuần Thứ nhận được tin tức em gái gây chuyện ở quán bar, bị gọi về bắt đưa tiền bảo đàn ông không thèm quan tâm “Đừng thả ra, nhốt lại đi.”Giang Mông Mông nghe được thì vội kêu “Anh! Chị dâu nhỏ của em cũng ở đây! Bị nhốt chung với em đó! Cứu bọn em với!”Giang Thứ ngồi bật dậy “Em đưa cho cô ấy nói chuyện cho anh.”Ôn Ngưng ngoảnh mặt đi “Không nói.”Giọng nói của người đàn ông khàn đi trong chớp mắt “Chờ anh, anh tới ngay lập tức.”[2]Về sau, Thái Tử gia Hàn Thành hạ mình tham gia chương trình gameshow yêu đương, Ôn Ngưng bị bắt làm cộng diễn viên đến gần Ôn Ngưng, ánh mắt của Giang Thứ sâu xa, xém chút nữa là viết hết dục vọng chiếm hữu lên bị antifan mắng thành—— “Giang tổng chán muốn chết, suốt quá trình đều trưng mặt than, hận không thể phong sát Ôn Ngưng để bỏ chạy lấy người”Đêm đó, đoạn ghi âm bí mật trong chương trình được đẩy lên hot của người đàn ông hơi trầm lại “Ngưng Ngưng, em là của anh.”Ôn Ngưng “Tôi đã sớm không còn là của anh nữa.”Tất cả cộng đồng mạng đều đang chờ người đàn ông bạc tình này tức nghe thấy một tiếng than nhẹ của anh, tiếng cười dịu dàng mang theo sự cưng chiều “Vậy anh là của em.”Vài phút sau, Giang Thứ đăng Weibo ——“Có gan thì mắng một câu nữa đi, vốn dĩ đã khó dỗ rồi mà bây giờ còn khó theo đuổi hơn nữa.”Fan CP ăn Tết!A a!! Tôi cắn thật đấy!______________________Warning Truyện có đặt pass, vui lòng cất não vào tủ lạnh trước khi giải pass =

mệnh trung thiên ái