Căn Phòng Tử Thần Căn Phòng Tử Thần bước vào phim, chúng ta sẽ được làm quen với 6 con người thuộc nhiều ngành nghề trong xã hội thông qua việc họ được nhận một hộp quà có chứa vé mời tham gia trò chơi Escape Room với giải thưởng lên đến 10.000 USD.
Bạn cùng phòng là Tử Thần! - Thỉnh Quân Mạc Tiếu. Tên gốc: Bạn cùng phòng của ta là Tử Thành! Đổi thành: Bạn cùng phòng là Tử Thần! Tác giả: Thỉnh Quân Mạc Tiếu. Thể loại: BHTT, Hiện đại, linh dị ma quái, bắt ma, hài hước và vân vân mây mây
Thể loại : Bách hợp , 1x? , ABO Truyện gồm 2 phần hoặc nhiều hơn tùy vào cốt truyện đọc truyện [ĐN Honkai ] Này Hệ Thống Ta Muốn Sống Bình Yên Mà!! được đăng bởi Arason_Aruka
Giữa lòng Los Angeles - xứ sở của những thiên thần lạc lối - một âm mưu được bắt đầu từ trên bầu trời cao xanh đọc truyện Death Realm được đăng bởi stephenjoneswriter
Danh sách Chương. Chương 1: Âm Sai Mục Dung. Chương 2: Cửa hàng giấy hàng mã. Chương 3: Bạn cùng phòng, Tang Du. Chương 4: Linh hồn A Miêu. Chương 5: Vui quá hoá buồn. Chương 6: Sự kiện nhảy lầu. Chương 7: Vô căn chi hồn. Chương 8: Quá khứ đau thương.
Truyện tranh "Bạn Cùng Phòng Là Thần Tiên", nét vẽ đẹp sắc nét, hình ảnh chất lượng cao, nội dung hấp dẫn. Đọc truyện Bạn Cùng Phòng Là Thần Tiên truyện tranh chap mới nhất miễn phí tại mi2manga.com
Ta Tử Thần bạn cùng phòng audio, Mới Cập Nhật: Chương 0249 toàn văn xong, Văn án:Tang du là một cái có Âm Dương Nhãn nữ hài, tám tuổi tai nạn xe cộ sau, là có thể nhìn đến thường nhân nhìn không tới đồ vật, thường xuyên sẽ đối với hư không chỗ nói chuy
4kD4pw. Mục Dung đưa tay ngăn Hách Giải Phóng nói "Chúng tôi là học viên của học viện Thần chết, hi vọng cậu có thể giao hộp âm nhạc cho chúng tôi." A Minh ngồi ở dưới đất ngơ ngác, mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, hắn hướng đôi mắt cầu xin nhìn Tang Du, đối phương gật đầu. A Minh nhiều lần chống bạn muốn đứng lên nhưng hai chân co quắp run rẩy. "Tôi...tôi chết rồi sao?" Hách Giải Phóng cười xuỳ, khinh bỉ nói "sợ chết sao không mau giao cái hộp." "Cậu chưa chết, tôi chỉ dùng một ít Hoàng Tuyền Thủy vẫy lên mắt cậu, vận thế cậu cực thấp nên có thể tạm thời thấy bọn tôi." A Minh cúi đầu nhìn hộp âm nhạc trên tay, khẽ vuốt hộp gỗ. "Tôi có thể hỏi các người một chuyện không?" "Cậu nói đi, chỉ cần không liên quan đến nguyên tắc tôi đều có thể trả lời." "Bạn gái Lâm Duy Vân của tôi có ở dưới không?" Mục Dung không trả lời. "Không thể nói sao?" "Không phải..." "A Vân.." A Minh cuộn người, mặt dán lên hộp gỗ, bi thương hô lên. Đúng lúc này, hộp âm nhạc bỗng loé lên ánh sáng hồng, Mục Dung đứng lên trước chắn cho Tang Du, tay cầm pháp ấn. Hách Giải Phóng cảnh giác lại lấy ra đả hồn bổng. A Minh bị hù quăng hộp gỗ ra xa, ba châm bốn cẳng chạy về phía Mục Dung. "Ầm" một tiếng, hộp âm nhạc được mở ra, âm nhạc cũng vang lên, ở bên trên hộp âm nhạc, hồng quang tụ lại một điểm, ngọ nguậy rồi biến thành hình người. Tang Du hét lên "Là cô ấy!" Nữ quỷ cười nụ cười quỷ dị, đưa mắt nhìn A Minh đang co ro sợ hãi ngồi trên ghế sofa, tựa như lòng có thiên ngôn vạn ngữ. A Minh sớm đã không còn đường lui, hắn chụp lấy đệm ghế ôm trước mặt. Nữ quỷ thấy vậy, đáy mắt hiện lên tia đau thương. Mục Dung thở dài một tiếng, Hách Giải Phóng cũng cất đi đả hồn bổng, cùng đưa mắt nhìn A Minh. Thân thể nữ quỷ giật giật, hình như rất đau đớn, cả người lung lay, giống như mặt hồ gợn sóng. Tang Du đỡ A Minh dật "A Minh tiên sinh, cô ấy là A Vân." "Cái gì?!" "Có gì muốn nói thì nhanh nói, cô ấy sâp chịu hết nổi rồi." Mục Dung nhắc nhở. "Cái gì? Không thể, em ấy..." A Minh không thể tin nổi, nữ quỷ đáng sợ trước mặt lại là người bạn gái dịu dàng đáng yêu của hắn. Tang Du đặt tay A Minh lên hộp âm nhạc "A Minh tiên sinh, nguyên nhân ra sao đợi chút nữa sẽ giải thích cho cậu, thời gian của A Vân không còn nhiều, đừng để nuối tiếc!" A Minh giãy dụa, đè nén sợ hãi trong lòng ngước nhìn nữ quỷ, muốn từ trên mặt nữ quỷ tìm ra chút gì đó bóng hình của A Vân. "Không phải! Cô gạt tôi!" A Minh hất tay Tang Du ra, xông tới cửa, tay cầm lấy giày đi chân đất lao ra cửa. "Đùng", cửa bị đóng lại hết sức. "A Minh tiên sinh!" "Đừng đuổi theo!" Mục Dung gọi Tang Du lại. "Nhưng mà..." A Vân khóc, hai hàng huyết lệ chảy dài trên mặt, tất cả mọi người đều trầm mặc, không biết nên nói gì. 'Cạch cạch cạch!' "Mở cửa! Mở cửa!" "Là A Minh." Tang Du chạy ra mở cửa. A Minh dừng lại cách trước mặt nữ quỷ ba bước, có thể nhìn ra sự sợ hãi trên mặt hắn. "Em..." A Minh nhìn thấy huyết lệ trên mặt nữ quỷ tràn ra, lòng ngập tràn đau xót. "A Vân?" Gọi ra tên này, A Minh khóc như mưa. Nữ quỷ im lặng một hồi, gật đầu. "A Vân, anh rất nhớ em!" A Minh giang rộng hai tay, muốn ôm A Vân, nhưng lại xuyên qua thân thể cô ấy, ngã nhào trên đất. "Tại sao lại như vậy? A Vân, a Vân!!" "Người quỷ khác đường, cậu không thể chạm." A Minh chạy đến trước mặt Mục Dung, điên cuồng nói "Âm sai, cô có thể cho tôi nhìn thấy cô ấy, nhất định sẽ có cách cho tôi chạm vào cô ấy đúng không? Giúp tôi đi, tôi xin các người!" Mục Dung lạnh lùng, thờ ơ với khẩn cầu của A Minh, Tang Du mở miệng khuyên "Mục Dung..." Mục Dung liếc nhìn Tang Du, lạnh lùng nói "Thật xin lỗi, tôi không giúp được." "A Minh..." Sau lưng truyền đến tiếng kêu hư nhược. A Minh thất tha thất thểu trở về trước mặt A Vân, vòng đôi tay hư hư thật thật ôm lấy cô ấy, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại không cách nào chạm vào. Tang Du nhìn đến đau lòng. "A Vân, tại sao em thành ra thế này? Em làm sao chết? Nói cho anh, anh đòi lại công bằng cho em!" "A Vân, bên trong hộp âm nhạc là âm thanh của em đúng không? Không phải ảo giác của anh, đúng không? Em biết không, anh rất nhớ, thật rất nhớ em!" A Vân ôm trong lòng ngàn vạn từ ngữ lại không cách nào nói ra, cô xông phá cấm chú của hộp âm nhạc để gặp A Minh đã chịu vô vàng đau đớn. Tang Du khẽ hét nàng nhìn thấy linh thể của A Vân phiêu phiêu mờ nhạt từ dưới chân lên đến đỉnh đầu rồi biến mất. Mục Dung ấn nhẹ pháp ấn, nhấp nháy miệng, chỉ về hướng A Minh. A Minh lại cảm thấy hoa mắt, thấy linh thể của A Vân mơ mơ hồ hồ. "A! Mắt tôi!" A Minh quay đầu, phòng khách chỉ còn Tang Du. Hắn lại quay đầu lại, A Vân đã biến mất tự lúc nào. "Nói với hắn, Hoàng Tuyền Thủy đã hết hiệu lực." "A Minh tiên sinh, Hoàng Tuyền Thủy đã hết hiệu lực rồi nhưng A Vân vẫn còn đây, anh có gì muốn nói thì nói đi." "A Vân, em yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cha mẹ em, anh cũng sẽ không suốt ngày ru rú trong nhà nữa. Mỗi tuần sẽ dành ra một ngày thăm hỏi bọn họ..." A Minh lấy tay áo lau lau nước mắt, cười nói "Em ở dưới đó thiếu cái gì, muốn cái gì thì báo mộng cho anh, anh nhất định mua cho em." Tang Du đau lòng quay mặt đi, A Vân tiêu tán rất nhanh, thật ra từ lúc A Minh một lời chưa nói hết cô ấy đã đi mất rồi. Hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất rồi, nhưng không ai ngăn cản A Minh, cũng không có ai nói cho hắn biết, A Vân không thể nghe thấy lời hắn nữa. "Mục Dung, tôi về trước, đem hộp âm nhạc này đưa cho Phán Quan để ngài ấy tìm chuyên gia xử lý." "Ừm, cậu đi đi." Mục Dung trở về nhục thể nhưng không lập tức đi ra phòng khách, A Miêu tức cảnh sinh tình nghĩ đến bản thân cũng chịu không nổi bay ra ngoài. Tang Du ở bên cạnh một mực chờ đợi A Minh cáo biệt xong mới đi đến vỗ vỗ vai hắn. "A Minh tiên sinh." "Tang tiểu thư, A Vân vẫn còn ở đây chứ?" "...Vẫn còn." A Minh siết chặt nắm đấm, đấm lên ngực "Nhưng tại sao tôi không cảm nhận được gì? Chỗ này trống không, tôi không cảm nhân được A Vân..." "A Vân muốn tôi nói với anh, cô ấy phải đi rồi, hy vọng anh có thể sống thật tốt, kiếp sau...cô ấy vẫn muốn tiếp tục làm bạn của anh." A Minh đi để lại hộp âm nhạc. Cuối cùng mọi thứ cũng khôi phục lại quỹ đạo vốn có, nhưng ở giữa Tang Du và Mục Dung lại có một bức tướng vô hình được xây lên. Hoặc có thể nói là Tang Du một lòng cầu xin Mục Dung, Mục Dung lại vô tình cự tuyệt khẩn cầu của A Minh, để cho nàng khó chịu trong lòng.~~~ Dương gian rộng lớn, đất rộng bao la, tự nhiên sẽ có nơi thần thần bí bí. Hoặc là được tự nhiên hình thành, hoặc có chút do con người tác động tạo nên. Có một nơi như vậy, trên bản đồ không có nổi cái tên, đến cả vệ tinh tân tiến nhất cũng không phát hiện nơi này tồn tại. Chỗ thần bí này, cũng là nơi có bộ môn thần bí nhất tồn tại, việc, chỉ có con người nghĩ không ra, chứ bọn kì nhân dị sĩ bọn họ đều có thể làm được. Chính là Cục xử lý sự việc đặc biệt. 'cốc cốc' "Vào đi." Đi vào là cô gái có làn da màu lúa mì, tóc mái dài ngang tai, chân mày mỏng, một đôi mắt cười, cái mũi tinh xảo, đôi môi yêu kiều, môi son màu mật, vừa cuồng dã vừa gợi cảm. "Cục trưởng." "Cô về rồi? Nhiệm vụ lần này làm tốt lắm, có yêu cầu gì cứ nói." "Tôi muốn về nhà." Người đàn ông được kêu là cục trưởng ngồi sau bàn làm việc, mười ngón tay giao nhau đặt trên bàn, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. "Cũng được, cho cô ba tháng nghỉ phép, trở về đoàn tụ với gia đình đi " "Cám ơn cục trưởng." "Đi đi." Cô gái về phòng mình, thu dọn hành lý, bấm số điện thoại. "Xin chào, số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được " Cô gái nhíu nhíu mày, lại bấm số khác. "Alo." "...Mẹ, là con." "Cô đang ở đâu? Chừng nào về nhà hả? Cô có biết mấy năm rồi cô chưa về nhà chưa? Sáu năm! Là sáu năm đó! Cô bận rộn dữ lắm à? Tôi và cha cô không nuôi nổi cô sao? Cô cuối cùng có đặt cái nhà này vào đầu không hả?" "Mẹ, Tang Du có ở nhà không?" Bên kia điện thoại đột nhiên yên tĩnh, cô gái trẻ đẹp cầm điện thoại lại nhíu mày. "Nó có, có." "Vậy mẹ đưa điện thoại cho em ấy." "Nó...nó đi chơi với bạn học rồi." "Mẹ, tạm thời con không về nhà, cúp đây." "Đồng Đồng, con..." Cô gái mở valy trên tay ra, bên trong xuất hiện vô số vật kỳ quái. Từ bên trong lấy ra một tấm bùa, cô đóng lại valy, đốt lá bùa kẹt vào đầu ngón tay, nhỏ giọng thì thầm "Mộc quỷ phương đông, hoả quỷ phương nam, kim quỷ phương tây, hắc thủy quỷ phương bắc, hoàng quỷ ở giữa, ngũ quỷ nghe lệnh, lập tức đến đây!" Lá bùa bị đốt sạch, mặt đất nứt ra, năm cái đốm sáng bay lên, đen, đỏ vàng, lục, lam. "Tang Du đang ở đâu?"~~~~~ Tác giả có lời muốn nói Hahaha~ Đồng tỷ giá lâm~Mị [hai tay qua đầu] Đồng đại tỷ vạn tuế, vạn tuế~~~~
A Miêu nghe xong chấn động thật lâu, Hách Giải Phóng không biết từ nơi nào lôi ra điếu thuốc, ngậm lên môi khói liền bóc lên, phun ra nuốt vào làm khói mờ mịt như nét mặt của hắn. Hai người im lặng thật lâu, điếu thuốc đã đốt hơn nửa, Hách Giải Phóng nói tiếp "Cha ruột của Mục Dung, Mục Hải Tuấn là con nghiện cờ bạc, thua đến trong nhà chỉ còn lại bốn cái vách, nợ nần chồng chất bị chủ nợ dí sát, nổi điên muốn đem Mục Dung đi bán trả nợ, mẹ của Mục Dung, Đường Khiết tính cách nhu mềm bị Mục Hải Tuấn dùng chiêu nước ấm nấu ếch* thuần phục đến ngay cả lời cũng không dám nói."*Nước ấm nấu ếch là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ Ngụ ý con người khi đã quen với tình huống nào đó rồi sẽ không cảm nhận được sự nguy hiểm, một khi phát giác mọi thứ đã quá muộn màng. "Sau đó thì sao?" "Sau đó thế nào hả?" Hách Giải Phóng nhả ra ngụm khói, lại lâm vào hồi ức "Dưới góc độ dương gian mà nói, mẹ của Mục Dung rất đáng thương, có thể tha thứ nhưng mà ở Địa Phủ, bất luận là tự sát, giết người hoặc bỏ rơi con nhỏ đều trở thành trọng tội...Năm đó cũng làm Địa Phủ một trận kinh sợ, mẹ của Mục Dung là bị hai vị Ngưu đầu Mã diện áp giải xuống Địa Phủ." "Ngưu đầu Mã diện có thật à?" "Đương nhiên, Ngưu đầu Mã diện, Hắc Bạch vô thường đều tồn tại. Bốn vị này đều cùng một ti ở học viện Thần Chết, như là tôi đây, học viên ở Bạch học viện, Tạ tiên sinh...à, vừa là sự phụ vừa là cấp trên của tôi, Thất gia Tạ Tất An, Mục Dung thì thuộc Hắc viện, dưới sự giám sát của Bát gia Phạm Vô Cứu. Nói xong Hách Giải Phóng ôm quyền bái lạy tứ phương một cái. "Ủa...vậy sao trước giờ tôi chưa từng gặp?" Trên mặt Hách Giải Phóng hiện lên nụ cười kỳ quặc "Em cho rằng ai cũng có thể gặp Thất gia và Bát gia sao? Muốn gặp họ, còn phải xem em đủ tư cách không!" "Xì, là ý gì chứ?" Lúc này A Miêu đã hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, chăm chú lắng nghe Hách Giải Phóng giải bày, làm cô như đang bước vào một thế giới thần thoại, thần bí và đầy cám dỗ. Hách Giải Phóng vứt đầu thuốc lá, ngồi trên bàn làm việc của Mục Dung nói tiếp "Thất gia và Bát gia là một đôi, luôn đi cùng nhau đón người, người này nhất định khi còn sống phải có công đức lớn, tạo phúc một phương, xây cầu xây đường đắp đê ngăn lũ một lòng hướng về bá tánh, khi chết đi nếu nhìn thấy hai vị Hắc Bạch thì coi như tạo hoá của người này vô cùng tốt, linh hồn nào được hai vị ấy dẫn đi kiếp sau đều có thể tiếp tục làm người, còn là dạng đại phú đại quý." "Ngưu đầu Mã diện thì hoàn toàn ngược lại, Ngưu đầu A Bàng, Mã diện Minh Vương, hai người này mà đi câu ai, nhất định linh hồn sẽ xuống địa ngục chịu trăm ngàn năm khổ, nương theo Súc đạo mà luân hồi." "Vậy mẹ của Mục Dung..." Hách Giải Phóng thở dài nhẹ gật đầu. Bên trong cửa tiệm lại rơi vào im lặng, Hách Giải Phóng nhìn chầm chầm vào thế thân nữ quỷ, xuất thần suy nghĩ. Qua một lúc lâu mới phục hồi nói tiếp "Từ đó Mục Dung trở thành cô nhi, được viện mồ côi của thành phố Sơn Dương thu nhận, năm cô ấy mười tuổi, Mục Dung nằm mơ thấy mẹ của mình ở dưới Địa Ngục chịu khổ, cái loại mẫu-tử liên tâm này quả thật khó lý giải. Mẹ của Mục Dung một khi đã sa vào Địa Ngục thì không có tư cách báo mộng cho người nhà, vậy mà Mục Dung lại có thể cảm nhận được, tuy lúc đó cô ấy vẫn còn là một đứa nhỏ, nhưng lại lén lút uống nước khử trùng ở viện tự sát." "Hả?!" "Lại trùng hợp, chính là tôi đi câu cô ấy." "Vậy...vậy sao Mục Dung lại khởi tử hoàn sinh?" Hách Giải Phóng cười cười từ bàn làm việc nhảy xuống "Không còn sớm, tôi phải trở về rồi. Nếu em hiếu kỳ như vậy, sao không thử đi hỏi Mục Dung một chút?" A Miêu rùng mình, trong lòng đối với Mục Dung vẫn có chút sợ, đó là một loại cảm giác kỳ diệu, dù đã bị hấp dẫn thật sâu nhưng lại mang thêm chút kiêng kỵ. Hách Giải Phóng làm như hiểu rõ "Về sớm một chút, em là vô căn chi hồn, nếu có thể đi theo Mục Dung thì coi đó như số mệnh của em." Nói xong lại bóp pháp ấn biến mất. A Miêu mơ mơ hồ hồ bay về phòng 403 ở Hân Hân gia viên, nhớ lại những gì Hách Giải Phóng nói trong lòng lại ngứa. "Tang Du~~~~ Tang Du~~" "Hả...~" "Tang Du, tỉnh! Tớ có chuyện muốn nói với cậu."~~~~ Mục Dung làm xong việc, bay trở về nhà. Lại thấy Tang Du đã dậy từ lúc nào, đang ngồi trên ghế sofa loay hoay điện thoại, A Miêu thì đang ngồi cạnh bên Tang Du, cô nhíu mày "Ngươi cách xa người sống ra một chút, đừng quấy nhiễu sinh lực của người ta." "A, Mục Dung đại nhân~" A Miêu lập tức kéo dài khoảng cách với Tang Du, Tang Du người đang loay hoay điện thoại kia không biết nhìn thấy gì vui nhìn màn hình điện thoại mỉm cười. Mục Dung nhìn sơ một cái liền bay trở về phòng mình. Tang Du thả lỏng bàn tay, màn hình điện thoại hiện tin dự báo thời tiết... Tám giờ sáng, Mục Dung từ trong phòng đi ra, Tang Du đã làm xong điểm tâm. Nhìn Mục Dung đang đứng ở cửa sững sờ mỉm cười "Đã dậy rồi, rửa mặt ăn cơm thôi." Mục Dung hơi há miệng, chăm chú nhìn ánh mắt nhu tình như nước của Tang Du một chút, ngoan ngoãn đi rửa mặt. Nhìn bóng lưng của Mục Dung, Tang Du lại có chút đau lòng. Hôm qua A Miêu đã kể cho nàng nghe. Nàng chưa từng nhìn thấy loại tình huống này, càng không thể mở lời an ủi, điều duy nhất nàng có thể làm là dựa vào quan hệ bạn cùng phòng, nấu cho Mục Dung một ít đồ ăn ngon. Hai người ngồi đối diện nhau, Tang Du gấp một miếng trứng chần đưa vào chén Mục Dung. "Cô có kiêng món nào không?" "Không có." "Thích ăn món nào?" "Cũng không có." "Vậy ghét món nào?" "Thịt mỡ và rau thơm." "À, đã nhớ." "Thật ra không cần phiền phức vậy, tôi đã trả tiền trước cho một cửa tiệm bán đồ ăn sáng rồi, mỗi ngày ăn ở đó là được, còn tiện đường nữa." "Bây giờ càng lúc càng lạnh rồi, ăn đồ lạnh không tốt cho dạ dày, với cả tôi cũng muốn ăn cơm mà thời gian làm việc cùng nghỉ ngơi của cô và tôi không khác nhau mấy, không phiền đâu." "Tùy cô vậy." "Mục Dung?." "Ừm." "Ban ngày một mình ở nhà có chút nhàm chán, không biết tôi có thể đến quán của cô xem một cái không?" "...là cửa hàng vàng mã?" "Tôi biết~ được không?" "Được." A Miêu đang lơ lửng ở bên cạnh cười đến run rẩy, tự ôm lấy eo chỉ vào Tang Du nói "Tang Du, cậu nhìn thấy không? Lúc Mục Dung nói 'cửa hàng vàng mã' là dùng ánh mắt thương cảm nhìn mấy người thiểu năng nhìn cậu đó, cô ấy nhất định cảm thấy cậu không bình thường rồi, cậu tiêu rồi, bây giờ trong lòng Mục Dung cậu sẽ là cô gái kỳ cục cho coi, há há..." Tang Du nghe xong đỏ mặt, lén lút nhìn qua Mục Dung, thấy đối phương vẫn như cũ nhàn nhạt không giống như A Miêu nói ghét bỏ nàng, nàng mới yên lòng. Ăn xong điểm tâm, hai người cùng đi ra ngoài, bởi vì có Tang Du đi chung nên Mục Dung không có đạp xe, cùng Tang Du song bước mà đi. Mục Dung vốn đã ít nói, dù cho bên cạnh có thêm một người, cô cũng không nghĩ nên bắt chuyện để nói. Còn Tang Du, nàng vốn rất có nhiều chuyện muốn nói với Mục Dung, nhưng nghĩ đến Mục Dung tính cách lạnh nhạt, lại còn có những lời A Miêu nói lúc nãy...đành im lặng đi theo. Cũng may dọc đường không quá mức yên tĩnh, A Miêu bám trên thân Mục Dung cất giọng hát bài một đường ngân nga. Cửa sắt kéo lên, âm phòng từ trong cửa hàng trào ra, Tang Du nhìn thấy không ít linh hồn đang trộm hương nến, nhìn thấy Mục Dung liền tranh nhau chạy trốn. A Miêu thấy vậy, từ người Mục Dung nhảy xuống, như chú chó trung thành chống nạnh chỉ vào đám trộm quát "Các ngươi còn dám đến đây trộm, ta sẽ nói với Mục Dung đại nhân, để ngài ấy thu phục các ngươi!" "Ngồi đi." Mục Dung rót cho Tang Du ly nước, sau đó tự mình bận rộn. "Có ai không?" Người đến là một vị thanh niên, trên cằm cắm chút râu ria, quầng thâm sâu, trong mắt toàn là tia máu, gầy gò tiều tụy, nhìn qua có thể té ngã bất kỳ lúc nào. "A Minh tiên sinh?" Vị thanh niên được kêu "A Minh" nhìn Tang Du nửa ngày mới giật mình nói "Tang tiểu thư?" "Là tôi, anh cần mua gì?" "Không phải cô nói đến đây du lịch sao? Sao lại ở đây?" "À, tôi hiếu kỳ nên đến đây xem chút, sẵn tiện phụ luôn..." "Phụ?" "Ừm." "Tang Du, người này vận thế siêu thấp, phía trước còn là nhà tang lễ vậy mà hắn cũng không sợ đụng trúng thứ kia." A Miêu bay vòng qua A Minh tiên sinh nói. Tang Du hơi lo lắng, nhìn về góc để thế thân nữ quỷ, thấy đối phương không phản ứng gì thoáng yên tâm, bước đến kế bên Mục Dung nói "Mục Dung, vị này là A Minh ở 402 đối diện chúng ta, trước đây bọn tôi có gặp qua một lần, trò chuyện mấy câu." "Chào ngài, có thể giúp gì cho ngài?" A Minh bỗng dưng bước lên, mắt loé lên ánh sáng, sau đó lại do dự dừng lại, ôm chặt đồ vật trong lòng. "Cô, là chủ?" "Đúng vậy." Đạt được câu trả lời, A Minh kích động, nhảy đến trước mặt Mục Dung, run rẩy đưa cái hộp gỗ trong lòng ra nói "Cứu cô ấy, xin cô cứu cô ấy!" Mục Dung nhàn nhạt nhìn cái hộp nói "Đây là gì?" "Tang Du, kêu hắn mở hộp!" A Miêu nhắc nhở. "A Minh tiên sinh, hay anh thử mở hộp ra." "À à, được." A Minh run rẩy mở hộp, 'rắc' một tiếng, từ trong hộp phát ra tiếng nhạc, hoá ra là hộp âm nhạc. Âm khúc lạ lẫm, Tang Du chưa từng nghe qua, đinh đinh đang đang, nhẹ nhàng du dương nghe rất dễ chịu. Tang Du sắp đắm chìm vào thế giới âm nhạc thì giọng Mục Dung trong trẻo lạnh lùng vang lên "Có lỗi, cửa hàng vàng mã của tôi không sửa được cái này." A Minh tuyệt vọng lại không từ bỏ ý định hỏi "Cô không nghe thấy sao?" Mục Dung lắc đầu. Tang Du và A Miêu kinh ngạc liếc nhau, sau sóng lưng lạnh toát.~~~~
Đánh giá từ 4 lượt Bạn đang đọc truyện Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần! của tác giả Thinh Quân Mạc Thiếu. Lúc tám tuổi, bé gái Tang Du bị tai nạn xe cộ, sau đó cô bé vô tình có được dị nay, Tang Du có thể nhìn được rất nhiều thứ mà người thường không thể nhìn được, có thể nhìn thấy đồ vật quái lạ, có thể thấy ma quỷ, có thể thấy thế giới bên kia, thường nói chính là mắt âm vì khi còn bé không biết cách che giấu, vì thế mọi người thường xuyên nhìn thấy Tang Du nói chuyện với không khí, còn cười cười rất tự nhiên n, vì vậy mọi người đều hoảng sợ tránh xe cô tới khi trưởng thành, biết được bản thân mình khác người thế nào, thì Tang Du cũng đã cô độc một mình, không hề có bạn bè nào ngày, Mục Dung chỉ là một ông chủ cửa tiệm đồ mã, tiếp đón người sống, kiếm chút tiền đồng, sinh hoạt nuôi nhưng ban đêm, hắn chính là Tử Thần, phục vụ Địa Ngục, góp nhặt ân đức cứu vớt Thân sinh*.* Thân sinh tức nói bố hoặc mẹ, nguyên bản QT đề cập mẫu thân, không thích hợp dùng trong văn hiện đại, dùng từ Mẹ lại có cảm giác không hay lắm nên dùng Thân sinh.Mục Dung bởi vì nhìn thấu sinh tử luân hồi, lại mang tính cách nhạt nhẽo, không thích kết giao cũng không muốn kết giao với bất kỳ ai nên căn bản không thể có bạn lần, mém tí bị một âm hồn khó dạy phá hư thân thể khi đang xuất Dung quyết định tìm bạn cùng phòng, miễn phí tiền nhà, ý đồ rất rõ ràng Bảo vệ thân thể của cô khi cô xuất hồn làm nhiệm vậy, Tang Du chuyển đến...Tang Du Mỗi tối tôi đều nhìn thấy linh hồn của bạn cùng phòng lãng du đây đó lại còn phải làm bộ như không thấy, phải làm sao bây giờ??Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện cùng thể loại như Một Ngày Là Thầy, Cả Đời Là "chồng" hoặc Ái Phi Thỉnh Bớt Giận
Tang Du một cô gái sở hữu đôi mắt âm dương, sau tai nạn xe cộ năm tám tuổi thì bắt đầu nhìn thấy được ma, những thực thể thuộc thế giới bên kia, thường xuyên cười cười nói nói về phía hư không làm cho người ta có ấn tượng kỳ quái, đến khi phát hiện ra được sự kỳ lạ của bản thân thì đã không có một mống bạn bè nào. Mục Dung ban ngày làm chủ ở cửa hàng vàng mã phục vụ người sống, kiếm tiền nuôi thân. Ban đêm lại là Tử Thần phụ vụ Địa Ngục, góp nhặt ân đức cứu vớt Thân sinh*. * Thân sinh tức nói bố hoặc mẹ, nguyên bản QT đề cập mẫu thân, không thích hợp dùng trong văn hiện đại, dùng từ Mẹ lại có cảm giác không hay lắm nên dùng Thân sinh. Mục Dung bởi vì nhìn thấu sinh tử luân hồi, lại mang tính cách nhạt nhẽo, không thích kết giao cũng không muốn kết giao với bất kỳ ai nên căn bản không thể có bạn bè. Có lần, mém tí bị một âm hồn khó dạy phá hư thân thể khi đang xuất hồn. Mục Dung quyết định tìm bạn cùng phòng, miễn phí tiền nhà, ý đồ rất rõ ràng Bảo vệ thân thể của cô khi cô xuất hồn làm nhiệm vụ. Vì vậy, Tang Du chuyển đến... Tang Du Mỗi tối tôi đều nhìn thấy linh hồn của bạn cùng phòng lãng du đây đó lại còn phải làm bộ như không thấy, phải làm sao bây giờ?? ~~~~~~ Diễn chính Tang Du, Mục Dung Phối diễn A Miêu, Hách Giải Phóng và vô số người người quỷ quỷ Đặt 1 tảng đá vào chân. Ảnh bìa An Celle *** Nhìn cặp mắt ướt sũng của tiểu Hắc, tâm tư rối bời của Mục Dung cũng giảm đi. Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh vụn vặt, đều là người trước giờ chưa từng thấy nhưng quen thuộc, bên người đó luôn có bóng hình của tiểu Hắc. Tiếu Hắc liếm liếm lòng bàn tay Mục Dung. Nó an tĩnh ngồi xổm bên cạnh Mục Dung, giống như ngày xưa. Trên bầu trời Tang Du và lão cục trưởng hừng hực khí thế, Tang Du chiếm được thế thượng phong nhưng lão cục trưởng một mức trốn sau Bát Chỉ Kính, Nhược Thủy công kích không hiệu quả. Từ góc độ Mục Dung mà nhìn, Bát Chỉ Kính và Huyết Nguyệt quỷ dị kia cùng tản ra một vầng ánh sáng đỏ. Đột nhiên, bên trong tâm thức của Mục Dung đau xót, cô nhìn thấy Bát Chỉ Kính, hắn đã trưởng thành thành thiếu niên phong độ tao nhã, mặc trường bào âm dương thuật sĩ xứ Phù Tang, đầu đội mũ đen dài, hắn bị phong bế trên cọc gỗ dài, đại huyệt trên thân thể bị đinh dài màu đỏ ghim lên, cây đinh đen dài to bằng ngón tay đâm vào lưng hắn. Mặt Bát Chỉ Kính tái nhợt không chút máu, đuy đớn thống khổ lộ ra khẩn cầu, Mục Dung tựa như nghe được hắn tuyệt vọng nói Cứu ta. Trên bầu trời huyết sắc của Bát Chỉ Kính và Huyết Nguyệt càng lúc càng bành trướng. Mục Dung quay đầu nhìn Tang Đồng yên tĩnh nằm trên mặt nước, lại nhìn Lang Vương Tiếu Nguyệt máu me khắp người. Phóng tầm mắt, trong bóng tối vô tận chỉ có Nhược Thủy đầy tử khí, bên tai quanh quẩn tiếng cười của lão cục trưởng. Mục Dung vỗ vỗ đầu tiểu Hắc, nói khẽ "đến lúc rồi, đúng không?" Tiểu Hắc hừ một tiếng cọ cọ chân Mục Dung, sau đó vẫy đuôi đi ba vòng quanh Mục Dung, sau đó hoá thành Hàng Ma Xử* bay tới trước mặt Mục Dung. Mục Dung khoanh chân ngồi trên mặt nước, hai tay cầm Hàng Ma Xử, khôi phục bình tĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời. Cô quăng Hàng Ma Xử lên cao, chắp tay trước ngực chậm rãi nhắm mắt. Tang Du cảm nhận được dị thường cúi đầu nhìn xuống, phản xạ đầu tiên là mặc kệ bóng đen nàng lao xuống nhưng nửa đường ngừng lại, nhìn Hàng Ma Xử toả sáng lung linh trên đầu Mục Dung. Mời các bạn đón đọc Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần! của tác giả Thỉnh Quân Mạc Tiếu.
Bạn đang đọc truyện Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần! của tác giả Thỉnh Quân Mạc Tiếu. Chính vì khi còn bé không biết cách che giấu, vì thế mọi người thường xuyên nhìn thấy Tang Du nói chuyện với không khí, còn cười cười rất tự nhiên n, vì vậy mọi người đều hoảng sợ tránh xe cô tới khi trưởng thành, biết được bản thân mình khác người thế nào, thì Tang Du cũng đã cô độc một mình, không hề có bạn bè nào ngày, Mục Dung chỉ là một ông chủ cửa tiệm đồ mã, tiếp đón người sống, kiếm chút tiền đồng, sinh hoạt nuôi nhưng ban đêm, hắn chính là Tử Thần, phục vụ Địa Ngục, góp nhặt ân đức cứu vớt Thân sinh*.* Thân sinh tức nói bố hoặc mẹ, nguyên bản QT đề cập mẫu thân, không thích hợp dùng trong văn hiện đại, dùng từ Mẹ lại có cảm giác không hay lắm nên dùng Thân sinh.Mục Dung bởi vì nhìn thấu sinh tử luân hồi, lại mang tính cách nhạt nhẽo, không thích kết giao cũng không muốn kết giao với bất kỳ ai nên căn bản không thể có bạn lần, mém tí bị một âm hồn khó dạy phá hư thân thể khi đang xuất Dung quyết định tìm bạn cùng phòng, miễn phí tiền nhà, ý đồ rất rõ ràng Bảo vệ thân thể của cô khi cô xuất hồn làm nhiệm vậy, Tang Du chuyển đến...Tang Du Mỗi tối tôi đều nhìn thấy linh hồn của bạn cùng phòng lãng du đây đó lại còn phải làm bộ như không thấy, phải làm sao bây giờ??~~~~~~Nếu yêu thích truyện bách hợp, bạn đừng bỏ qua Độc Chiếm Chị Ấy hoặc Em Ấy Thuộc Về Tôi.
bạn cùng phòng là tử thần