Tiêu Sở Bắc vui sướng tột cùng. Lục Hiểu giống như bị chịu kích thích, từ cầu thang chạy xuống, ôm lấy anh: "Sở Bắc, anh đừng đi!". Cô không thể để anh đi, một khi anh rời đi là chắc chắn sẽ không trở về. "Trận tai nạn xe cộ ấy là một trận lừa đảo do
Thì ra năm đó, những lời anh đã nói với cô là vì lý do này. bởi vì cô đã biết anh từng trải qua chuyện gì: "Sau đó em nói với anh rằng em đã đợi anh cả buổi tối." Cô không bảo giờ cố gắng trói buộc anh bằng tình yêu của mình. "Em nói với anh những điều
Có lần anh bị nhốt tận 2 năm và trôi ra ngoài vũ trụ luôn", Bruce nói với Jen. Về cơ bản, Jennifer Walters vẫn là chính mình khi ở dạng Hulk và cô không có ý định trở thành một siêu anh hùng. Đó cũng là lý do khiến Bruce và Jen xảy ra xung đột ở gần cuối phim.
Nhưng thời gian này tôi 7h tối đã lên giường ngủ, 9h sáng mới dậy, ăn cơm trưa xong lại ngủ đến 3 chiều rồi lại ăn tối và ngủ tiếp. Tôi và anh người yêu liên tục cãi nhau vì chuyện đó, anh nói tôi thay đổi có người khác, lúc nào cũng lấy lý do "Đang ngủ" để gác máy.
Đọc Truyện Bạn đang đọc truyện Năm Đó, Anh Từng Yêu Em của tác giả Khuyết Danh. Năm đó, cô nói cô có thai, cô đã mất đi một đôi mắt và một đứa con. Năm đó, cô chạy trốn. Cô đã mất đi một đáy huyệŧ và một mạng sống. Lục Hiểu đã chết trong một đám cháy lớn.
Edit: Cửu Gia Nhi. Thẩm Định Khải ngẩng đầu nhìn vị trí tầng 8 của tòa nhà Trường Sinh, đó là nơi Thẩm Định Trạch "chết", Thẩm Định Khải từng hận anh, từng oán anh, chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, tất cả những cảm xúc đó đã trở thành một loại kính nể, ít nhất giờ đây Trường Sinh
Mị lén lấy hũ rượu, cứ uống ực từng bát. Rồi say, Mị lịm mặt ngồi đấy nhìn mọi người nhảy đồng, người hát, nhưng lòng Mị thì đang sống về ngày trước. tiếng sáo đưa Mị đi theo những cuộc chơi, những đám chơi. "Em không yêu, quả pao rơi rồi. Em yêu
Lt6lDAA. Tiêu Sở Bắc đến cuối cùng đều ôm thật chặt Lục Hiểu, anh dùng thân thể gắt gao bảo vệ lấy cô, Lục Hiểu gào khóc lớn tiếng, bởi vì là người đàn ông này không ngừng ở bên tai của cô nói " Xin lỗi, Hiểu Hiểu... xin lỗi, Hiểu Hiểu... đều là lỗi của anh, anh đã trách làm em, em đừng có xảy ra chuyện nữa, anh sẽ không cho em có chuyện... " " Tiêu Sở Bắc, Tiêu Sở Bắc!! " Hai người đồng thời được cứu vào bệnh viện. Lục Hiểu vì được Tiêu Sở Bắc bảo vệ chỉ chịu tổn thương rất nhỏ, mà Tiêu Sở Bắc được cứu chữa suốt mười tiếng đồng hồ, phẫu thuật còn đang tiến hành. Bác sĩ đi ra đi vào đều đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch. Lục Hiểu xụi ngã xuống đất, " Tôi không muốn... Tiêu Sở Bắc... anh đừng có chết... " " Tôi còn chưa tha thứ cho anh, tôi không chuẩn anh chết!! " Lục Hiểu khóc ngất ở ngoài phòng phẫu thuật, cô lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, trong miệng không ngừng nỉ non gọi tên của Tiêu Sở Bắc. Phương Dã canh giữ ở bên giường của cô, nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô cũng rơi lệ đầy mặt. " Lục Hiểu, em vẫn còn là rất yêu Tiêu Sở Bắc, đúng không? " Lục Hiểu chậm rãi mở mắt lên... Như mộng như thật nhìn Phương Dã, cô xin lỗi người đàn ông này, xin lỗi người ân nhân cứu mạng này đã trông coi cô hai năm, " Xin lỗi... xin lỗi... " Phương Dã ôn nhu cười nhạt một cái, " Nha đầu ngốc, Tiêu Sở Bắc không sao cả, hắn đã gắng gượng qua kỳ nguy hiểm rồi, nhưng mà trung khu thần kinh bị tổn thương nghiêm trọng, chi dưới tê liệt rồi... " Lục Hiểu đau khổ mà nhắm hai mắt lại, tại sao chuyện như này lại luôn luôn xảy ra trên người của cô và Tiêu Sở Bắc. " Em không cần vì hắn mà thương tâm, hắn đối với em làm qua những chuyện kia, những cái này đều là báo ứng " Đúng vậy a, báo ứng. Cô chính miệng nguyền rủa Tiêu Sở Bắc báo ứng. Nhưng mà tại sao, báo ứng đã đến rồi, đau lại là tim của cô...? Vài ngày sau, Phương Dã nói với Lục Hiểu, Tiêu Sở Bắc đã tỉnh rồi, nhưng mà vịn Lục Hiểu đi đến phòng bệnh, trong phòng bệnh đã không còn người. Mẹ Tiêu nói với Lục Hiểu, Tiêu Sở Bắc tỉnh lại liền hỏi cô có yên ổn không. Nói cho hắn biết, cô bình an vô sự, hắn an tâm. Vì vậy hắn nhờ bà chuyển cáo cho cô " Sở Bắc nói bản thân mình chi dưới tê liệt, mắt lại bị mù rồi, bản thân mình chính là một phế nhân, hắn không muốn cho con tiếp thêm phiền toái, vì vậy hắn đã rời đi rồi, hắn không có nói với bất kỳ ai là đã đi nơi nào, Hiểu Hiểu, Sở Bắc những năm này thiếu nợ con, thỉnh cầu con tha thứ cho hắn, về sau Nam Nam liền giao cho con trong nom, Sở Bắc hắn cũng sẽ không lại đến quấy rầy con rồi. " " Không, mẹ... mẹ nói cho con biết Sở Bắc đã đi đâu rồi, con muốn gặp anh ấy. " Lục Hiểu khóc không thành tiếng. Anh ấy tại sao có thể rời đi như vậy? Cô còn chưa có mắng anh ấy một trận, đánh anh ấy một trận, anh ấy tại sao có thể cứ như vậy cũng không gặp cô nữa... Đây không phải là cách thức mà bọn họ ly biệt. Một năm sau bờ biển vào lúc ánh tà, Lục Hiểu mang theo Nam Nam ba tuổi lớn nghịch nước trên bờ cát. Tiểu nha đầu cao lớn rồi mập lên rồi, trắng nõn non đáng yêu cực kỳ. " Nam Nam, chạy chậm một chút, cẩn thận té. " Nam Nam cười khanh khách, " Con sẽ không bị té, té rồi, bố cũng đến ẫm con lên. " Lục Hiểu chán nản rủ xuống mắt. Cách đó không xa, một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi tới gần cô. Bỗng nhiên, hai cánh tay của người đàn ông từ sau ôm lấy Lục Hiểu, cô vừa muốn giấy động. Nhưng cả người một cái cứng ngắc, nhiệt độ cơ thể và hơi thở của người đàn ông khiến nước mắt của cô không tự giác lách cách lách cách rơi xuống – " Tiêu Sở Bắc, anh khốn nạn. " Mỗi một tấc da thịt trên toàn thân đều đang nói cho cô biết, là người đàn ông này. Người đàn ông mà cô yêu cả đời. Lục Hiểu nắm lấy cánh tay của anh hung hãn đánh vào anh một cái, người đàn ông mỉm cười hôn lên thùy tại trắng như tuyết của cô " Ừ, vì vậy anh trở về, em có thể mắng anh cả đời, đánh anh cả đời, anh đáp ứng en, vĩnh viễn đều không đánh trả. " Là anh. Là anh Sở Bắc của cô cuối cùng đãtrở về rồi?! Lục Hiều kích động xoay người, thoáng cái ôm lấy Tiêu Sở Bắc, người đàn ông gắt gao ôm lấy cô, một năm chia lìa, anh đã tiếp nhận nhiều loại ca phẫu thuật lớn nhỏ, cuối cùng có thể đứng thẳng lại lần nữa, đôi mắt cũng đã tiếp nhận ca phẫu thuật, thành công hồi phục lại thị lực. Nam Nam nhìn thấy Tiêu Sở Bắc, vui sướng chạy tới " Bố, bố! " Tiêu Sở Bắc thoáng cái ôm lấy tiểu công chúa của anh, " Nhớ bố không? " " Còn mẹ thì sao? " Hai cha con đồng thời nhìn tới Lục Hiểu, " Mới không có." Cô kiêu ngạo hướng về phía bờ biển đi, Tiêu Sở Bắc ôm Nam Nam theo ở phía sau hỏi " Hiểu Hiểu, em có hối hận yêu anh? " " Ai nói em yêu anh rồi hả? " " Đứa con cũng sinh rồi, thật sự không yêu? " Lục Hiểu dừng chân lại, đẩy anh tới một bên, kiêu ngạo cho anh một ánh mắt khinh bỉ " Đã sinh con rồi là phải yêu sao? " Người đàn ông cười đểu đuổi theo " Vậy chúng ta sẽ sinh thêm một đứa nữa, sinh đến em yêu anh mới chịu thôi... " Tên điên... Trên bờ biển đều là tiếng cười thẹn thùng lãi ngọt ngào của người phụ nữ. Ở phía xa, trời chiều chậm rãi đi xuống, dưới quang ảnh đẹp đẽ, người đàn ông gắt gao dắt tay người phụ nữ, lần này, họ sẽ không tách rời nữa, sẽ không còn hiểu lầm nữa. Lần này, họ sẽ vĩnh viễn... vĩnh viễn đều ở bên nhau..............Hết............... P/s Vote cho truyện và cho ý kiến nha mn😘😘😘Truyện đã hoàn rồi!Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để
"Đưa mắt của tôi cho cô ấy, coi như là vật lễ tân hôn của hai người." Tiêu Sở Bắc xem là thật. Đây là chuyện duy nhất mà anh có thể vì cô ấy làm. Lúc Hiểu Hiểu gả cho anh, anh đã không biết ngày đêm hành hạ và làm nhục cô ấy. Cô ấy thật vất vả mới dám bước vào hôn nhân lại, anh hy vọng người đàn ông kia yêu thương tốt cô ấy, và cô ấy có thể nhìn thấy người đàn ông yêu thương mình, mỗi ngày mỗi ngày đều hạnh phúc mỹ mãn. "Tiêu Sở Bắc, ngươi suy nghĩ rõ ràng, ngươi đưa mắt cho Lục Hiểu, bản thân ngươi sẽ bị mù." "Tôi nghĩ rất rõ ràng, đôi mắt này, là tôi nợ Hiểu Hiểu đấy, tôi muốn khiến cô ấy hạnh phúc, tôi muốn khiến cô ấy lúc gả cho người đàn ông mà cô ấy yêu mến , có thể thâm tình nhìn vào mắt của hắn..." —— Hai năm qua, Phương Dã một mực vì Lục Hiểu tìm kiếm người quyên tặng giác mạc, nhưng mà xếp hàng chờ số cũng không dễ dàng, Lục Hiểu sớm đã từ bỏ khả nặng hồi phục thị lực rồi. "Phương Dã, anh nói thật, phía bệnh viện nói vừa đúng lúc có người tình nguyện quyên tặng giác mạc cho em?" Lục Hiểu không thể tin được nghe những lời này mà Phương Dã nói cho cô. "Đương nhiên là thật rồi, thời gian phẩu thuật đã được đặt xong rồi, là vào cuối tuần, đợi em hoàn toàn bình phục rồi, chúng ta lại cử hành hôn lễ." "Thật ư?" Lục Hiểu cười đến rất vui vẻ, cô còn tưởng đời này của mình cũng không thể lại nhìn thấy nữa. "Em có thể hỏi một chút, người quyên tặng là ai không?" "Ách... là một hoạn nhân xảy ra tai nạn xe cộ, hắn bị hư chết thần kinh mắt, nhưng giác mạc lại hoàn hảo, hắn hy vọng giác mạc của mình có thể giúp được em, vì vậy đáp ứng quyên tặng cho em." "Người này tốt thật, chờ em khỏe rồi, dẫn em đi gặp hắn, em muốn đích thân cảm tạ hắn." Phương Dã do dự một chút, sau đó gật gật đầu "Được, đợi em khỏe rồi, anh dẫn em đi gặp hắn." —— Sau hai tuần Lục Hiểu bị đẩy vào phòng phẫu thuật, đối với việc đi vào phòng phẫu thuật của bệnh viện, cô là có sợ hãi đấy, bởi vì cô bị cưỡng chế đẩy lên bàn sanh non để sanh non, cũng bị bắt ép đưa vào phòng phẩu thuật khoét đi giác mạc của cô, cuối cùng thậm chí còn bị cắt bỏ đi tử cung, đứa con tám tháng lớn cũng không thể mở mắt ra khóc nỉ non một tiếng... Phương Dã ngồi chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, anh nhìn thấy Tiêu Sở Bắc cùng Lục Hiểu đồng thời bị đẩy vào phòng phẫu thuật, người đàn ông này dùng đôi mắt chỉ còn có thể nhìn thấy được trong thời gian cuối cùng ấy toàn bộ trút lên người Lục Hiểu. Hắn là thâm tình lại chuyên chú như thế nhìn cô ấy, song sau khi bị tiêm gây mê, yên lòng nhìn con dao giải phẫu tới gần, sau đó lâm vào một vùng bóng tối vĩnh viễn cũng không thấy được ánh sáng. Như vậy là tốt rồi. Anh mù rồi, Hiểu Hiểu có thể nhìn thấy... —— Ca phẫu thuật cấy ghép giác mạc rất thành công. Lục Hiểu sau khi được phẫu thuật một tháng đã có thể khôi phục đời sống bình thường, cô vô cùng cảm kích tựa vào lồng của Phương Dã, "Có anh tốt thật." Cô ấy rất đẹp, đôi mắt to đen hồi phục thị lực này càng lóng lánh đẹp đẽ hơn. "Đó là đương nhiên, anh còn muốn trang điểm cho em thành cô dâu đẹp nhất đẹp nhất trên đời này đây." Phương Dã cúi đầu hôn lên trán của Lục Hiểu. Cô hơi hơi buồn sầu chớp một chớp mắt, có thể hồi phục thị lực tất nhiên là tốt, nhưng mà có một chuyện, so với hồi phục thị lực còn tuyệt vọng hơn, là lúc đáp ứng cầu hôn của Phương Dã, cô không có suy nghĩ kỹ đến, mà bây giờ —— "Phương Dã, em không có tử cung, nếu như kết hôn với em, về sau em cũng không thể vì anh sinh con được." Tim của Phương Dã bị mạnh mẽ tóm đau một cái. Anh có nên nói cho cô ấy biết, thật ra Tiêu Sở Bắc nói cho anh biết, ca phẫu thuật trước đó đã nhầm lẫn, tử cung của cô ấy không có bị cắt bỏ đi, đứa con tưởng chừng đã chết rồi vẫn còn đang sống, đã hai tuổi lớn rồi. "Hiểu Hiểu, em không phải nói là muốn đi thăm hỏi người quyên góp đã góp giác mạc cho em sao?" "Ừ, em là muốn đi thăm hỏi hắn, nói với hắn một tiếng cám ơn." "Như vậy ngày mai anh dẫn em đi, em đi chuẩn bị trước hành lý một chút." "Chuẩn bị hành lý? Chúng ta phải rời khỏi Hải Thành sao?" "Ừ, người kia ở Tân Thành..."
Tiêu Sở Bắc đến cuối cùng đều ôm thật chặt Lục Hiểu, anh dùng thân thể gắt gao bảo vệ lấy cô, Lục Hiểu gào khóc lớn tiếng, bởi vì là người đàn ông này không ngừng ở bên tai của cô nói "Xin lỗi, Hiểu Hiểu... xin lỗi, Hiểu Hiểu... đều là lỗi của anh, anh đã trách lầm em, em đừng có xảy ra chuyện nữa, anh sẽ không cho em có chuyện..." "Tiêu Sở Bắc, Tiêu Sở Bắc! !" Hai người đồng thời được cứu vào bệnh viện. Lục Hiểu vì được Tiêu Sở Bắc bảo vệ chỉ chịu tổn thương rất nhỏ, mà Tiêu Sở Bắc được cứu chữa suốt mười tiếng đồng hồ, phẫu thuật còn đang tiến hành. Bác sĩ đi ra đi vào đều đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch. Lục Hiểu xụi ngã xuống đất, "Tôi không muốn... Tiêu Sở Bắc... anh đừng có chết..." "Tôi còn chưa tha thứ cho anh, tôi không chuẩn anh chết! !" —— Lục Hiểu khóc ngất ở ngoài phòng phẫu thuật, cô lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, trong miệng không ngừng nỉ non gọi tên của Tiêu Sở Bắc. Phương Dã canh giữ ở bên giường của cô, nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô cũng rơi lệ đầy mặt. "Lục Hiểu, em vẫn còn là rất yêu Tiêu Sở Bắc, đúng không?" Lục Hiểu chậm rãi mở mắt lên... Như mộng như thật nhìn Phương Dã, cô xin lỗi người đàn ông này, xin lỗi người ân nhân cứu mạng này đã trông coi cô hai năm, "Xin lỗi... xin lỗi..." Phương Dã ôn nhu cười nhạt một cái, "Nha đầu ngốc, Tiêu Sở Bắc không sao cả, hắn đã gắng gượng qua kỳ nguy hiểm rồi, nhưng mà trung khu thần kinh bị tổn thương nghiêm trọng, chi dưới tê liệt rồi..." Lục Hiểu đau khổ mà nhắm hai mắt lại, tại sao chuyện như này lại luôn luôn xảy ra trên người của cô và Tiêu Sở Bắc. "Em không cần vì hắn mà thương tâm, hắn đối với em làm qua những chuyện kia, những cái này đều là báo ứng." Đúng vậy a, báo ứng. Cô chính miệng nguyền rủa Tiêu Sở Bắc báo ứng. Nhưng mà tại sao, báo ứng đã đến rồi, đau lại là tim của cô... ? —— Vài ngày sau, Phương Dã nói với Lục Hiểu, Tiêu Sở Bắc đã tỉnh rồi, nhưng mà vịn Lục Hiểu đi đến phòng bệnh, trong phòng bệnh đã không còn người. Mẹ Tiêu nói với Lục Hiểu, Tiêu Sở Bắc tỉnh lại liền hỏi cô có yên ổn không. Nói cho hắn biết, cô bình an vô sự, hắn an tâm. Vì vậy hắn nhờ bà chuyển cáo cho cô "Sở Bắc nói bản thân mình chi dưới tê liệt, mắt lại bị mù rồi, bản thân mình chính là một phế nhân, hắn không muốn cho con tiếp thêm phiền toái, vì vậy hắn đã rời đi rồi, hắn không có nói với bất kỳ ai là đã đi nơi nào, Hiểu Hiểu, Sở Bắc những năm này thiếu nợ con, thỉnh cầu con tha thứ cho hắn, về sau Nam Nam liền giao cho con trong nom, Sở Bắc hắn cũng sẽ không lại đến quấy rầy con rồi." "Không, mẹ... mẹ nói cho con biết Sở Bắc đã đi đâu rồi, con muốn gặp anh ấy." Lục Hiểu khóc không thành tiếng. Anh ấy tại sao có thể rời đi như vậy? Cô còn chưa có mắng anh ấy một trận, đánh anh ấy một trận, anh ấy tại sao có thể cứ như vậy cũng không gặp cô nữa... Đây không phải là cách thức mà bọn họ ly biệt. —— Một năm sau bờ biển vào lúc ánh tà, Lục Hiểu mang theo Nam Nam ba tuổi lớn nghịch nước ở trên bờ cát. Tiểu nha đầu cao lớn rồi mập lên rồi, trắng nõn non đáng yêu cực kỳ. "Nam Nam, chạy chậm một chút, cẩn thận té." Nam Nam cười khanh khách, "Con sẽ không bị té, té rồi, bố cũng đến ẫm con lên." Lục Hiểu chán nản rủ xuống mắt. Cách đó không xa, một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi tới gần cô. Bỗng nhiên, hai cánh tay của người đàn ông từ sau ôm lấy Lục Hiểu, cô vừa muốn giẫy động. Nhưng cả người một cái cứng ngắc, nhiệt độ cơ thể và hơi thở của người đàn ông khiến nước mắt của cô không tự giác lách cách lách cách rơi xuống —— "Tiêu Sở Bắc, anh khốn nạn." Mỗi một tấc da thịt trên toàn thân đều đang nói cho cô biết, là người đàn ông này. Người đàn ông mà cô yêu cả đời. Lục Hiểu nắm lấy cánh tay của anh hung hãn đánh vào anh một cái, người đàn ông mỉm cười hôn lên thùy tai trắng như tuyết của cô "Ừ, vì vậy anh trở về, em có thể mắng anh cả đời, đánh anh cả đời, anh đáp ứng en, vĩnh viễn đều không đánh trả." Là anh. Là anh Sở Bắc của cô cuối cùng đã trở về rồi? ! Lục Hiểu kích động xoay người, thoáng cái ôm lấy Tiêu Sở Bắc, người đàn ông gắt gao ôm lấy cô, một năm chia lìa, anh đã tiếp nhận nhiều loại ca phẫu thuật lớn nhỏ, cuối cùng có thể đứng thẳng lại lần nữa, đôi mắt cũng đã tiếp nhận ca phẫu thuật, thành công hồi phục lại thị lực. Nam Nam nhìn thấy Tiêu Sở Bắc, vui sướng chạy tới "Bố, bố!" Tiêu Sở Bắc thoáng cái ôm lấy tiểu công chúa của anh, "Nhớ bố không?" "Ừ." "Còn mẹ thì sao?" Hai cha con đồng thời nhìn tới Lục Hiểu, "Mới không có." Cô kiêu ngạo hướng về phía bờ biển đi, Tiêu Sở Bắc ôm Nam Nam theo ở phía sau hỏi "Hiểu Hiểu, em có hối hận yêu anh?" "Ai nói em yêu anh rồi hả?" "Đứa con cũng sinh rồi, thật sự không yêu?" Lục Hiểu dừng chân lại, đẩy anh tới một bên, kiêu ngạo cho anh một ánh mắt khinh bỉ "Đã sinh con rồi là phải yêu sao?" Người đàn ông cười đểu đuổi theo "Vậy chúng ta sẽ sinh thêm một đứa nữa, sinh đến em yêu anh mới chịu thôi..." Tên điên... Trên bờ biển đều là tiếng cười thẹn thùng lãi ngọt ngào của người phụ nữ. Ở phía xa, trời chiều chậm rãi đi xuống, dưới quang ảnh đẹp đẽ, người đán ông gắt gao dắt tay người phụ nữ, lần này, họ sẽ không tách rời nữa, sẽ không còn hiểu lầm nữa. Lần này, họ sẽ vĩnh viễn... vĩnh viễn đều ở bên nhau... -Hết-
Reads 39,511Votes 619Parts 38Complete, First published Apr 16, 2019Table of contentsChương 1 Tại sao chết đi không phải là cô Tue, Apr 16, 2019chương 2 Là của cô tôi điều muốn chiếm đoạt hết Thu, Apr 18, 2019chương 3 Rút máu của cô ấy Thu, Apr 18, 2019chương 4 Mang con nghiệt chủng này phá cho tôi Sun, Apr 21, 2019chương 5 Áp lên bàn sanh non . Sun, Apr 21, 2019Chương 6 Đưa giác mạc cho Lục HạWed, Apr 24, 2019Chương 7 ... Ép cô ấy ký tên Wed, Apr 24, 2019Sun, May 5, 2019chương 9 Té xuống một mất hai mạngSun, May 5, 2019Chương 10 Cô ấy chạy trốn rồi Sun, May 5, 2019Chương 11 Không cho phép gây trở ngại trong đời sống của tôi Thu, Feb 13, 2020Chương 12 Hung hãng giẫm lên trên bụng của cô ấy Thu, Feb 13, 2020Chương 13 Cô ấy cầm lấy cái kéo hướng tới em xông lại Thu, Feb 13, 2020Chương 14 Đứa con của chúng ta chết rồi, lòng của anh đau qua chưa? Fri, Feb 14, 2020Chương 15 Tiêu tổng, phu nhân cô ấy đã chết rồiFri, Feb 14, 2020Chương 16 Tiêu Sở Bắc ôm lấy thi thể không buông Fri, Feb 14, 2020Chương 17 Tất cả mọi điều này đều là cô ấy gieo giỏ gặt bão! Fri, Feb 14, 2020Chương 18 Chết không đối chứng Fri, Feb 14, 2020Chương 19 Tiêu Sở Bắc điên rồi Thu, Mar 26, 2020Chương 20 Cô ấy lại muốn làm chuyện táng tâm bệnh hoạn nữa rồiTue, Mar 31, 2020Chương 21 Đứa con chết rồi , không có người sẽ phát hiện Wed, Apr 1, 2020Chương 22 Sống sống bỏng chết cô béWed, Apr 1, 2020Chương 23 Là chuyện tốt mà " Người vợ tốt " của người làm Tue, Apr 7, 2020Chương 24 Cái chết của Hiểu Hiểu , củng cố có liên quan Tue, Apr 7, 2020Chương 25 Cô ấy rốt cuộc cũng không thể sống trở lại Tue, Apr 7, 2020Chương 26 Trong lúc Hiểu Hiểu bị hỏa thiêu , người đang ở đâu ?Tue, Apr 7, 2020Chương 27 Cái gì đáng chết , đều phải chết Tue, Apr 7, 2020Chương 28 Tiêu Sở Bắc hoảng hốt nhìn người phụ nữ này Tue, Apr 7, 2020Chương 29 Hoảng cái gì ? Tiêu Sở Bắc vĩnh viễn cũng không biết được Tue, Apr 7, 2020Chương 30 Đi đăng kí kết hôn đi Tue, Apr 7, 2020Chương 31 Cô ấy khóc xin anh đừng đổ oan cho cô ấy Tue, Apr 7, 2020Chương 32 Quỳ gối trong mưa , tội hối hận rồi Tue, Apr 7, 2020Chương 33 Người phụ nữ xinh đẹp trong tiệm hoa Tue, Apr 7, 2020Chương 34 Đưa mắt của tôi cho cô ấy Tue, Apr 7, 2020Chương 35 Người kia ở Tân Thành Tue, Apr 7, 2020Chương 36 Tiêu Sở Bắc , nhìn không thấy rồi sao ? Tue, Apr 7, 2020Chương 37 Cô ấy nổi điên lên vọt tới bọn họ Tue, Apr 7, 2020Chương 38 Chúng ta sinh thêm một đứa con , sinh đến thiên hoang địa lãoTue, Apr 7, 2020Năm đó , cô nói cô có thai , cô đã mất đi một đội mắt và một đứa con . Năm đó , cô chạy trốn . Cô đã mất đi một tử cung và một mạng sống . Lục Hiểu đã chết trong một đám cháy lớn . Tiêu Sở Bắc đứng trôi dạt dưới cơn mưa ấy , đối mặt với cô gái mỉm cười trên bia mộ , quỹ đất không dậy Hiểu Hiểu , ANH ĐÃ HỐI HẬN RỒI . . .1ngẫm
năm đó anh từng yêu em truyện